Ngày hôm đó, cuối cùng Ngụy Kỳ cũng ra ngoài thăm viếng các vị sư trưởng, mãi đến tối mới trở về. Tống Yên đã tắm rửa xong, đang ngồi bên giường đọc Hoàng Lương Mộng. Ngụy Kỳ nhìn quanh phòng, đi qua đi lại vài vòng. Đợi sau khi tắm xong, lên giường nằm cạnh nàng, hắn mới làm ra vẻ lơ đãng hỏi: “Đôi Xuân Ngưu đâu rồi? Câu hỏi khiến Tống Yên ngẩn ra, nghĩ một lát mới hiểu hắn đang hỏi gì, lại hồi tưởng lại, đáp: “Chắc Thu Nguyệt cất rồi, thiếp cũng không hỏi. Sao thế? Ngụy Kỳ : “…… “Mà thôi, không sao cả. Hắn im lặng một lúc mới trả lời. Tống Yên không hiểu gì, lại nói: “Vậy mai sớm thiếp bảo người lấy ra cho chàng xem nhé. “Không cần đâu. Ngụy Kỳ nhàn nhạt đáp, như thể cũng không mấy quan tâm nữa. Tống Yên nhìn hắn, càng cảm thấy hôm nay hắn kỳ lạ. Sáng hôm sau, Ngụy Kỳ đi đến Cảnh Hòa Đường từ sớm. Còn Tống Yên phải đến nhà ông bà cố bên ngoại của Ngụy Kỳ để chúc Tết. Lúc trở về thì đã là buổi chiều, vừa hay nhìn thấy trong hoa viên có bày rất nhiều đèn Khổng Minh. Nàng có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ sao chuyện trong viện mà mình lại không biết gì. Nàng chỉ chuẩn bị pháo hoa chứ không chuẩn bị đèn Khổng Minh. Gọi nha hoàn đến hỏi mới biết: đèn là do Ngụy Tu mua, còn hẹn với người trong phủ, đợi đến tối sẽ cùng nhau thả. Tống Yên bật cười, lại liếc nhìn mấy chiếc đèn một cái rồi mới trở về phòng. Tối đến, Ngụy Kỳ cũng từ Cảnh Hòa Đường trở lại. Hôm nay trong phủ mỗi phòng đều được chuẩn bị một phần lớn thịt dê nướng, phía dưới có lò nhỏ giữ nóng. Để tiện dùng bữa, ngay cả Ngụy Hy cũng sang ăn cùng họ. Giờ đây, Ngụy Hy và Tống Yên đã thân thiết hơn nhiều, càng ngày càng ngoan ngoãn. Trong lúc ăn, nàng vừa nhìn trời tối dần bên ngoài, vừa nói với Tống Yên: “Mẫu thân, ăn xong con muốn ra thả đèn Khổng Minh, con chưa từng được thả bao giờ! Tống Yên đồng ý: “Con đi đi, dẫn theo Tử Yến, nhớ mang theo lồng đèn. “Vâng ạ! Ngụy Hy vui vẻ vô cùng, rồi chợt hỏi: “Mẫu thân đi cùng không? Con thấy có nhiều đèn Khổng Minh lắm, tam thẩm, tứ thẩm cũng nói sẽ ra đấy. Tống Yên vốn đã muốn đi, nghe vậy càng thấy háo hức, bèn nhìn sang Ngụy Kỳ : “Phu quân, chàng tối nay có rảnh không? Hay là chúng ta cùng đi nhé? Ngụy Kỳ hỏi: “Thả đèn Khổng Minh gì cơ? Tống Yên đáp: “Ngũ đệ mua đó, thả trong hoa viên, chắc là cho mấy đứa nhỏ chơi. Ngụy Kỳ gật đầu, hắn nhận ra rõ ràng nàng rất muốn đi. Đợi ăn xong, trời cũng đã tối hẳn, thu dọn đâu vào đấy, mặc áo choàng, cầm lồng đèn, đến nơi thì trời đã đen kịt. Lúc đến, trong hoa viên đã có không ít người, bọn trẻ như Ngụy Lăng chắc chắn là đi đầu, đám nhỏ như Ngụy Phong cũng không chịu kém, cả Tam lang, tam đệ muội và mấy người ham vui khác cũng có mặt, cảnh tượng rất náo nhiệt. Quận chúa Phúc Ninh cũng có mặt, đang đứng cùng Ngụy Tu , nhờ hắn giúp buộc vải tẩm dầu vào đèn Khổng Minh. Đèn Khổng Minh được làm bằng vòng tre uốn thành đáy, giữa vòng có dây sắt mảnh, phải cuốn vải tẩm dầu vào dây sắt rồi mới đốt lửa cho đèn bay lên. Do cách làm này cũng khá phức tạp, như cuốn vải thế nào, tẩm dầu bao nhiêu, lúc nào đốt lửa… nên trong sân ai cũng ríu rít hỏi Ngụy Tu . Ngụy Hy vừa tới, đã chọn ngay một chiếc đèn màu hồng phấn, nàng thấy bên dưới đèn có dán một tờ giấy nhỏ, liền hỏi: “Tờ giấy này để làm gì ạ? Tứ thẩm Tần thị bên cạnh lắc đầu không biết, Tống Yên thấy vậy liền đáp: “Là để viết điều ước đó, con có thể viết điều con mong muốn cho năm mới. “Thật ạ? Ngụy Hy thích thú: “Vậy con muốn viết! Tần thị cũng nói: “Cái này hay đó, ta cũng muốn viết, đại tẩu biết chữ, viết giúp ta với nhé. Tống Yên cười: “Được chứ, đệ muội muốn viết gì nào? Ngụy Hy thấy bên Ngụy Tu đã chuẩn bị sẵn bút mực, đợi quận chúa Phúc Ninh viết xong là mượn ngay, đang định viết thì chợt nhớ ra gì đó, liền đưa bút cho Tần thị: “Tứ thẩm viết trước đi. Tần thị liền nói: “Vậy viết giúp ta đi, viết ‘Vạn sự như ý’ nhé. Ngụy Hy bật cười: “Tứ thẩm đúng là biết chọn điều ước, một câu mà gói hết mọi điều mong muốn rồi. Tần thị cũng cười: “Ta cũng không nghĩ được gì nhiều, chợt nhớ ra câu này, xem ra là điều ước rất hay đấy. “Dĩ nhiên là hay rồi. Ngụy Hy vừa nói vừa viết điều ước lên giấy giúp nàng. Viết xong điều ước, phải cuốn vải vào dây sắt của đèn. Ngụy Hy và Tần thị không chắc nên cuốn chặt hay lỏng, nên Tống Yên cầm lấy hai dải vải đến giúp họ quấn. Ngụy Kỳ đứng một bên, bỗng ý thức được một chuyện: Kinh thành vốn không lưu hành tục thả đèn Khổng Minh, nên phần lớn mọi người chưa từng thả. Nhưng trong số đó, Ngụy Tu và Tống Yên lại rất thành thạo. Họ từng thả đèn — có lẽ là cùng nhau. Mà cũng có thể, lý do Ngụy Tu mua nhiều đèn Khổng Minh như vậy… chính là vì hắn biết nàng thích. Nhận ra điều này, tâm trạng Ngụy Kỳ không còn bình lặng được nữa. Nhưng hắn lại không thể làm gì. Hắn không thể trách Ngũ đệ, cũng không thể trách Tống Yên. Họ có những ký ức chung, có sự đồng điệu, có những tháng ngày đẹp đẽ bên nhau — và tất cả những điều ấy đều không có hắn. Hắn không biết nàng thích đèn Khổng Minh, không biết phải đi đâu mua, thậm chí nếu không cố tình sắp xếp, hắn cũng chẳng có thời gian rảnh để làm những việc ấy chỉ vì muốn nàng vui. Nếu khi ấy, hắn gặp nàng vào năm hai mươi tuổi thì sao? Nếu hắn là một thiếu niên phong lưu tuấn tú, không phải trưởng tử, không phải kẻ vừa mất cha, liệu hắn có thể là kiểu người nàng yêu thích không? Nhưng nếu thế… hắn còn là chính mình nữa không? Hắn lặng lẽ nhìn Tống Yên giúp Ngụy Hy và Tần thị chuẩn bị đèn, lại thấy nàng tự mình lấy một chiếc đèn khác, không biết nàng đã viết điều ước gì lên tờ giấy nhỏ đó, rồi cùng mọi người thả lên bầu trời. Đêm nay quang đãng, không có gió — rất thích hợp để thả đèn. Hơn mười chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên trời, mang theo bao tâm nguyện của mọi người, dần dần trôi xa vào màn đêm. Ai nấy đều ngẩng đầu ngắm đèn, chỉ có Ngụy Tu — trong khi nhìn trời, vẫn nghiêng đầu liếc nhìn Tống Yên. Tống Yên như thể cũng chợt nhớ điều gì, vô thức nhìn sang — ánh mắt vừa chạm phải ánh mắt Ngụy Tu liền vội vàng né tránh, quay đi hướng khác. Còn Ngụy Kỳ , chứng kiến tất cả những điều ấy, chỉ cảm thấy một cơn nghẹn nơi ngực lại trỗi dậy. Hắn thà rằng — khi nàng chạm phải ánh mắt của Ngụy Tu , nàng đừng hốt hoảng né tránh. Sau khi thả đèn Khổng Minh xong, mọi người lưu luyến chia tay, lần lượt trở về phòng mình. Trên đường, Tống Yên hỏi Ngụy Kỳ : “Phu quân sao không thả một chiếc thử chơi? Ngụy Kỳ đáp, giọng có phần lạnh nhạt: “Không thích. Tống Yên cảm thấy hắn có vẻ tâm trạng không tốt, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại. Thấy nàng như vậy, Ngụy Kỳ liền ý thức được mình lại phạm sai lầm cũ — lại lộ ra vẻ mặt không vui. Đó hoàn toàn không phải điều hắn mong muốn. Hắn quý trọng sự ấm áp hiện tại giữa hai người, không hề muốn lại gây chuyện tranh cãi. Thế nên hắn cố nén cảm xúc u uất và thất vọng, dịu giọng hỏi nàng: “Vừa rồi nàng cầu điều ước gì? Tống Yên mỉm cười: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ tùy tiện ước một điều — mong thiên hạ thái bình. Ngụy Kỳ không nói gì thêm. Trong suy nghĩ của hắn, một người nếu cầu cho thiên hạ thái bình, hoặc là người thật sự có tấm lòng vì dân vì nước, hoặc là người đã tuyệt vọng đến mức chẳng còn hy vọng gì riêng cho bản thân. Vậy nàng thuộc về loại nào? Cơn nghẹn ngực lại càng thêm rõ ràng. Đêm ấy, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, bóp chặt lấy eo, không động một lời mà chỉ âm thầm thúc ép, động tác vừa mạnh mẽ vừa nặng nề, song lại vô cùng lặng lẽ. Ánh mắt hắn nhìn nàng khiến nàng có chút hoảng sợ. Và hắn vẫn không chịu dừng lại. Tết này, thật đúng là đêm nào cũng chẳng được yên thân. Nàng mềm giọng làm nũng: “Mệt quá rồi… đừng nữa có được không? “Không phải nàng muốn có con sao? Nói xong liền lật người nàng lại, tiếp tục. Nàng cắn chặt môi, không van xin nữa, chỉ cố gắng chịu đựng. … Sáng sớm hôm sau, khi Ngụy Kỳ từ phòng ngủ đi ra ăn sáng, ngang qua thư phòng bên cạnh thì thấy trên bàn viết quen thuộc của mình xuất hiện một vật — chính là đôi Xuân Ngưu kia. Hôm qua không để ý, không biết từ khi nào đã được đặt lên đó. Trong phút chốc, hắn chẳng nói nên lời. Chắc nàng nghĩ hắn rất để tâm, rất thích đôi Xuân Ngưu ấy, nên đã cố ý tìm ra và đặt ngay trước bàn hắn. Dù sao đi nữa… nàng cũng rất để tâm đến hắn. Hắn khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ. Trong bữa sáng, hắn nhớ ra một chuyện, liền nói: “Từ hôm nay, ta sẽ điều vệ binh từ tiền viện qua hậu viện để tuần tra, ba người một nhóm thay phiên canh gác. Nàng báo với các nữ quyến một tiếng, để tránh kinh động. Hết tháng Giêng sẽ rút về. Tống Yên hỏi: “Vì sao cần tuần tra? Ngụy Kỳ giải thích: “Từ tháng Chạp đến giờ, đạo tặc hoạt động mạnh, cướp bóc cũng thường xảy ra. Tháng Giêng càng nghiêm trọng, mùng Một vừa rồi, nhà của lang trung Vũ Khố Tư bị cướp, bọn cướp leo tường vào từ hậu viện. May là chúng chỉ cướp tiền, không làm hại đến nữ quyến. Nhưng binh mã ty từ trước đến nay lực lượng vốn đã thiếu, tăng cường canh phòng cũng chẳng được gì, nên phủ ta phải tự cảnh giác. Tống Yên liên tục gật đầu, khó mà tưởng tượng nếu có kẻ trộm từ hậu viện đột nhập, thật sự sẽ rất kinh khủng. Nếu có ý đồ với nữ quyến thì càng không dám nghĩ tới. So với chuyện đó, việc có hộ vệ riêng tuần tra cũng là an toàn hơn nhiều. Nàng suy nghĩ rồi đề nghị: “Chọn những người đáng tin, tác phong đoan chính một chút nhé. Ngụy Kỳ hiểu rõ ý nàng, gật đầu chắc chắn: “Ta biết rồi. Sáng sớm, Tống Yên cho người truyền tin đến các viện. Đến trưa, vệ binh đã bắt đầu tuần tra hậu viện. Nàng liếc qua vài lượt, quả thật toàn là người có vẻ ngoài chính khí, đa phần là thanh niên, ba người một tổ, có đội trưởng. Khi vào hậu viện, họ tuyệt đối không liếc ngang ngó dọc, chỉ âm thầm kiểm tra các ngóc ngách hẻo lánh, không cố ý tiếp xúc với nha hoàn hay chủ nhân trong viện. Qua mấy ngày như thế, dù ngoài thành cướp bóc vẫn xảy ra, trong phủ thì vẫn yên ổn. Ngụy Tu cũng kết thúc sớm kỳ nghỉ, bắt đầu vào ca trực, vì dù là võ quan thuộc Bộ Binh, hắn lại đảm nhiệm chức giáo úy ở Ty Tuần Bộ, vốn cũng hỗ trợ binh mã ty trong việc giữ gìn trị an kinh thành. Còn Ngụy Kỳ thì vẫn bận rộn, tuy không quá căng như trước, nhưng đa phần lại là các cuộc xã giao. Tối mùng Tám, hắn lại về muộn, trên người mang theo mùi rượu và một thứ hương đậm nồng lạ lẫm. Tống Yên giúp hắn thay áo, đã ngửi ra mùi, lại còn nhặt được một sợi tóc dài trên áo hắn, không khỏi hỏi: “Hôm nay chàng đi đâu thế? Ngụy Kỳ thành thật đáp: “Giáo phường ty. Hắn vốn định giải thích là đến giáo phường phía bắc thành — nơi phần lớn nữ nhạc công đều là con cháu của tội quan, chỉ biểu diễn nghệ thuật, không lưu khách qua đêm. Ít nhất trên danh nghĩa là như thế. Quan lại triều đình như họ đến đó, nếu không thể hiện ý đồ đặc biệt, thì giáo phường cũng không tự tiện sắp xếp — chỉ đơn thuần là nghe đàn, bàn chuyện, không giống những chốn phong hoa bình thường. Nhưng lời đến miệng, hắn lại nuốt xuống — muốn xem phản ứng của nàng. Tống Yên mím môi, sắc mặt dần trầm xuống, khẽ hỏi: “Chàng tới đó làm gì?