Chưa ăn xong bữa, bên Cảnh Hòa Đường đã có người tới, mang đến một xấp lớn thiệp chúc Tết cùng các danh sách lễ vật do hạ nhân viết sẵn — đều là quà và thiệp người ta gửi đến trong buổi sáng.

Những ngày đầu tháng Giêng đều phải ra ngoài chúc Tết, nên khách khứa thường không gặp được người, lâu dần cũng thành thói quen: cứ có người đến, để lại thiệp hoặc quà biếu là xem như đã đến. Ngụy Kỳ ở trong nội viện, hạ nhân chỉ cần bảo ra ngoài là được.

Đợi nàng dùng cơm xong, Ngụy Kỳ cũng vừa tỉnh dậy, nàng đưa xấp thiệp cho hắn.

Hắn ăn chút gì đó, rồi hỏi nàng có muốn ra ngoài xem tạp hí không.

Tống Yên lắc đầu: “Không muốn lắm.

Đêm qua không ngủ, sáng nay lại mệt mỏi, vừa tỉnh dậy, tuyết ngoài sân vẫn còn đọng dày, trời lại lạnh, nàng chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa.

Ngụy Kỳ cũng ngồi xuống, bảo người mang từ Cảnh Hòa Đường một đống thiệp chúc Tết còn để trống tới, bắt đầu lựa chọn: cái nào thân thiết thì tự tay viết, còn lại giao cho thư lại dưới quyền lo liệu.

Tống Yên bảo hắn không cần mài mực khác, dùng luôn mực bên nàng là được, thế là hai người cùng cúi đầu viết thiệp, trong phòng lò than đỏ rực, hương nhài thoang thoảng, không khí yên tĩnh đến mức tựa như thời gian cũng ngưng đọng.

Chẳng bao lâu, mực trong nghiên vơi dần, nàng không gọi ai, chỉ lẳng lặng đặt bút xuống, thêm nước vào nghiên, một tay cầm thỏi mực, một tay vén tay áo, nhẹ nhàng mài mực.

Mài được một lúc, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Ngụy Kỳ đang cầm bút đứng yên, lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng tưởng hắn đang đợi mực, liền nói: “Chờ một chút là được.

Hắn đặt bút xuống, giọng dịu dàng: “Không vội.

Lúc ấy, trong lòng Ngụy Kỳ dâng lên một chút hối tiếc — vì bút vẽ của mình rất tầm thường, tranh thủy mặc lại chưa từng học qua.

Khoảnh khắc vừa rồi, hắn ngẩng đầu, bắt gặp hình ảnh nàng mài mực, đầu hơi nghiêng, trán trắng mịn hướng về phía hắn, ánh mắt trong trẻo chuyên chú nhìn vào nghiên mực, cổ tay trắng ngần thanh tú, phối với mùi mực thơm và không khí ấm áp trong phòng, bỗng hiện lên một vẻ đẹp động lòng người, khiến hắn lập tức hiểu được cái gọi là “hồng tụ thêm hương trong sách vở.

Hắn tiếc vì mình không giỏi vẽ, không thể lưu giữ khoảnh khắc ấy mãi mãi.

Tống Yên thêm nước hai lần nữa, cuối cùng kiểm tra màu mực, cất thỏi mực đi: “Xong rồi.

Nghiên mực xong, nàng tiếp tục xem danh sách lễ vật, xem được một lúc thì ngáp một cái, than thở: “Không biết ai viết, chữ thì bé xíu, còn ngoáy ngoáy nguệch ngoạc.

Ngụy Kỳ thấy nàng mệt, liền đưa tay nói: “Đưa ta xem nào.

Tống Yên đưa sổ cho hắn.

Hắn lật vài trang, rồi nói: “Hay là ta giúp nàng viết danh sách, nàng viết thiệp cho ta?

“Chữ chúng ta khác nhau rõ ràng, người ta nhìn qua là biết ngay.

“Phu nhân tự tay viết thiệp thì người ta còn được lợi ấy chứ. Vừa nói, hắn vừa đưa cho nàng mấy tấm thiệp.

Tống Yên bật cười, nhìn bảng lễ vật mình viết rồi lại nhìn những tấm thiệp hắn viết. Chữ nàng là tiểu khải, mềm mại ngay ngắn, còn chữ hắn thì to hơn nhiều, nghiêm trang ổn định, mang nét hành thư, có phần giống bút pháp Nhan Chân Khanh.

Nàng đọc bảng danh sách mãi cũng chán, bèn cầm bút thay hắn viết thiệp.

Viết được một lúc, nàng ngẩng lên liếc thì thấy hắn đã giúp mình viết được vài hàng rồi.

Nàng nhớ ra sổ này cuối cùng phải mang đi cho Nhị thẩm xem. Nhị thẩm biết rõ người trong viện nàng, bình thường có thể thay nàng viết chỉ có Thu Nguyệt, mà chữ của Thu Nguyệt thì chỉ tạm được, đôi khi còn viết sai. Nhị thẩm lại biết rất rõ điều đó, mà giờ chữ trên sổ lại là nét bút của nam tử, chắc chắn đoán ra là hắn viết.

Nghĩ đến đó, nàng có chút ngượng.

Hai người viết một lúc rồi lại đổi việc cho nhau, chẳng bao lâu, Tống Yên đã làm xong, cầm sổ sang chỗ Nhị phu nhân. Đến khi trở về thì trời đã sẩm tối.

Ngụy Kỳ vẫn ngồi trong phòng đọc sách. Mùng Một Tết, hai người cứ thế ở trong phòng suốt cả ngày.

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng rọi qua cửa sổ chiếu lên nền tuyết, sáng rực mà ấm áp.

Hôm nay không có gió, trời cũng không còn lạnh lắm, Tống Yên nhìn ra sân rồi nói với Ngụy Kỳ : “Thiếp muốn ra chợ xuân dạo một chút, được không?

Từ tháng Chạp đến mười tám tháng Giêng là thời điểm náo nhiệt nhất của chợ xuân kinh thành, còn đông vui hơn cả hội chùa, những món đồ ngày thường không thấy, những thứ ngày thường không mua được, thời gian này đều có.

Ngụy Kỳ cười: “Sao lại không được?

“Vậy thiếp đi hẹn tam đệ muội nhé. Tống Yên nói.

Ngụy Kỳ suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Hay là để ta đi cùng nàng?

Tống Yên bất ngờ: “Chàng rảnh sao?

“Dĩ nhiên là rảnh. Ngụy Kỳ đáp. Thật ra hắn vốn không định để hôm nay trôi qua nhàn rỗi như vậy, nhưng hắn rất muốn cùng nàng làm chút chuyện, muốn nàng vui vẻ hơn, nên chỉ do dự đôi chút rồi quyết định đi cùng.

Thế là Tống Yên ăn sáng xong sớm, ăn vận gọn gàng tươi tắn, cùng Ngụy Kỳ ngồi xe bò ra ngoài.

Tuyết trên đường đã được quét bớt, nhưng vẫn trơn trượt khó đi, xe bò vốn chậm, nay lại càng chậm hơn.

Đi được một đoạn, Ngụy Kỳ liền bảo dừng xe, cho tiểu đồng đi mua một cuốn sách ở sạp sách ven đường, rồi ngồi trong xe tùy ý lật xem.

Tống Yên thấy thế liền đoán ra hắn ghét đi xe bò vì quá chậm.

Phụ nữ ở kinh thành đa phần đều dùng xe bò khi ra ngoài vì xe bò êm hơn xe ngựa. Xe ngựa tuy nhanh nhưng xóc, nên dùng xe gì là tùy người lựa chọn. Rõ ràng, Ngụy Kỳ là người không muốn lãng phí thời gian trên xe bò.

Có lẽ, lần ra ngoài này đối với hắn cũng là một kiểu lãng phí?

Từ đêm giao thừa đến hôm nay, nàng cảm nhận được hắn cũng đang cố gắng giữ gìn mối quan hệ giữa hai người, dù đôi khi có chút gượng ép bản thân.

Nàng ngồi sát lại bên hắn, ôm lấy hắn, tựa đầu vào vai hắn.

Ngụy Kỳ nghiêng đầu: “Sao thế?

“Không có gì, chỉ là nhớ mẹ thiếp lần trước có bảo đi khám, hoặc đến chùa cầu nguyện... chàng thấy có nên đi không?

“Cầu gì? Nàng thấy khó chịu ở đâu sao? hắn hỏi.

Tống Yên bất lực vì sự chậm hiểu của hắn: “Cầu Tống Tử Quan Âm ấy…

Ngụy Kỳ hiểu ra, bật cười nhìn nàng: “Mới vậy mà đã vội rồi à? Ta lại thấy nàng mới vào cửa chưa được bao lâu.

“Thiếp không vội, nhưng người khác sẽ giục. Chủ yếu là, đối với họ, sớm có con thì sớm yên tâm hơn.

Ngụy Kỳ dịu giọng: “Đừng gấp. Mấy ngày Tết rảnh rỗi, ta không đi đâu cả, nhất định sẽ có thôi.

Tống Yên đỏ bừng cả mặt.

Đi thêm vài con phố thì đến khu chợ, quả nhiên vô cùng náo nhiệt. Các sạp hàng trải dài tít tắp, người người ăn vận mới mẻ đi lại tấp nập. Có sạp bán hồ lô đường, người nặn kẹo, trái cây sấy, bánh nếp hấp... đủ cả; sạp vải vóc gấm lụa san sát gần chục gian liền; còn có giấy màu, tượng đất, các loại đồ chơi nhỏ nhắn, cái gì cũng có.

Trong phủ Quốc công vốn chẳng thiếu thứ gì, nhưng Tống Yên lại thích cảm giác náo nhiệt, thấy đồ lạ là muốn mua thử. Ngụy Kỳ đi bên cạnh, thấy nàng chẳng mua gì mấy, chỉ toàn mua đồ ăn, đến ba loại khác nhau, không khỏi lo nàng có chịu nổi không.

Nàng thì không để tâm, lát sau lại mua thêm một túi bánh khoai môn, ăn thử rồi đưa một cái cho hắn: “Bánh khoai môn này ngọt nhẹ thôi, chàng nếm thử đi.

Ngụy Kỳ nhìn quanh, cẩn thận nhận lấy, rồi dùng tay áo che lại ăn một miếng.

Tống Yên thấy dáng vẻ cẩn trọng của hắn thì bật cười, hỏi: “Ngon không?

Ngụy Kỳ gật đầu, nhưng lại không ăn nữa, cầm nửa cái bánh còn lại trong tay, rút khăn tay ra lau vụn bánh bên miệng, hắng giọng một cái, lại nhìn xung quanh như sợ ai đó nhận ra mình.

Thấy hắn như thế, Tống Yên hơi khó hiểu, liền hỏi: “Phu quân chưa từng đi chợ xuân sao?

“Những năm trước à? Ngụy Kỳ nghĩ một lát, “Năm đầu vào Hàn Lâm viện có cùng mấy đồng liêu ra ngoài một chuyến.

“Sau đó thì sao?

Ngụy Kỳ lắc đầu: “Về sau bận, không còn thời gian nữa.

Tống Yên liền nhớ lại, trung thu năm ngoái, lúc phố phường đông đúc náo nhiệt, hắn vẫn ở trong phủ làm việc.

Không muốn làm khó hắn, nàng nhận lại cái bánh hắn chưa ăn hết, hỏi: “Nếu không quen, hay là chúng ta đến trà lâu phía trước ngồi một lát nhé?

“Chẳng phải bảo đi chợ xuân sao? Phía trước còn có hồng khô, mứt quả nữa đấy.

Tống Yên lại đi tiếp, mua thêm vài loại mứt mà trong mắt hắn ngọt tới rụng răng như mứt đông qua, mứt mơ, mứt mận.

Ngụy Kỳ chỉ lặng lẽ nhìn nàng mua, không nói một lời.

Mua xong rồi, Tống Yên cũng không muốn đi tiếp nữa. Nàng nhìn ra được, Ngụy Kỳ thực chất chỉ đang cố gắng chiều theo nàng, điều đó khiến nàng cảm thấy không yên, trong lòng có chút áy náy.

Không ngờ, đi thêm vài bước, Ngụy Kỳ – nãy giờ vẫn im lặng – lại đột nhiên dừng lại, nói với nàng: “Hay là mình mua một đôi tượng đất mang về nhé?

Trước mặt là một sạp bán tượng đất: tượng em bé, tượng hổ, tượng kỳ lân, cả tượng Chung Quỳ nữa. Ngoại trừ Chung Quỳ là đồ đặc biệt, còn lại đều là tượng đôi, được nặn rất tinh xảo, màu sắc rực rỡ, sống động như thật.

Tống Yên đứng nhìn trước sạp, Ngụy Kỳ liếc sang nàng.

Thật ra hắn không hứng thú gì với mấy món này, chỉ là thấy phía trước có một đôi nam nữ trẻ đang xem một cặp tượng đất hình búp bê, bất giác nhớ đến tượng uyên ương bằng gỗ mà Ngũ đệ Ngụy Tu từng tặng nàng.

Tống Yên xem một lát cũng không tỏ vẻ đặc biệt yêu thích, nhưng chủ quầy mắt sáng rỡ, nhanh chóng lấy ra một cặp tượng đất đưa tới trước mặt nàng, nhiệt tình giới thiệu: “Phu nhân xem đôi này này, đẹp lắm.

Quả thật đây là đôi tượng bắt mắt nhất sạp, cũng là đôi đắt nhất — một nam một nữ, trên thân còn đề chữ “Bách niên hảo hợp (Trăm năm hạnh phúc).

Tống Yên không đáp, nhìn thêm một lúc, rồi quay sang hỏi Ngụy Kỳ : “Hay là chúng ta mua một đôi Xuân Ngưu nhé?

Tượng Xuân Ngưu là một loại tượng đất phổ biến dịp Tết, mang ý nghĩa khuyến khích nông nghiệp mùa xuân, cầu mong mùa màng bội thu — tuy ý nghĩa tốt đẹp nhưng lại không liên quan gì đến tình cảm nam nữ.

Ngụy Kỳ im lặng trong chốc lát, rồi gật đầu: “Được.

Tống Yên liền chọn một đôi Xuân Ngưu trông vừa mắt, Ngụy Kỳ lấy mấy đồng tiền từ người ra để trả. Khi hắn thanh toán, Tống Yên đang cầm đôi tượng trong tay ngắm nghía.

Nàng đặt hai tượng Xuân Ngưu cạnh nhau, đưa cho hắn xem: “Đẹp không?

Ngụy Kỳ lại gật đầu.

Tống Yên mỉm cười, gọi Xuân Hồng đi theo phía sau tới, đưa tượng cho nàng giữ giúp.

Ngụy Kỳ mấy lần muốn nói lại thôi.

Thật ra ban đầu hắn định mua tượng đất là vì chuyện tượng uyên ương bằng gỗ mà Ngũ đệ tặng nàng, giờ đã mua, tuy là Xuân Ngưu nhưng cũng là một đôi — nhưng hắn lại không thể nói ra câu: “Một con của nàng, một con của ta.

Thấy ngượng, cảm giác nổi hết da gà.

Những chuyện kiểu này, rốt cuộc không phải sở trường của hắn.

Hắn chỉ đành bất lực thở dài.

Tống Yên thấy hắn như vậy, đoán rằng hắn bắt đầu thấy chán rồi, bèn đề nghị: “Hay chúng ta đến hiệu sách phía trước xem một chút nhé?

Trong lòng Ngụy Kỳ có chút thất vọng, không nghĩ nhiều, liền gật đầu.

Thế là Tống Yên cũng không dừng lại ở các sạp hàng hai bên nữa, đi thẳng lên phía trước, đi chừng nửa dặm thì đến hiệu sách nổi tiếng trong thành — Vô Nhai Thư Cục.

Vừa định bước vào, chợt phía sau vang lên một tiếng vui mừng: “Yên Yên!

Tống Yên quay đầu lại, thì thấy Cung Ngọc Lam.

Phía đối diện hiệu sách là một tiệm vàng, Cung Ngọc Lam đang cùng mấy người khác ở đó, vừa trông thấy nàng thì lập tức xách váy chạy từ tiệm vàng băng qua đường, vội vàng đến trước mặt nàng.

Tống Yên vội đỡ nàng lại: “Cẩn thận, dưới đất vẫn còn băng!

Cung Ngọc Lam vui vẻ: “Sao ngươi cũng ra ngoài thế! Nói xong mới để ý thấy bên cạnh Tống Yên còn có người, lập tức thu liễm lại, nghiêm trang hành lễ với Ngụy Kỳ : “Kính chào Ngụy các lão.

Hai người đi cùng nàng cũng vội vàng tiến lên, một nam tử trẻ tuổi và một phụ nhân trung niên, cùng hành lễ với vợ chồng Ngụy Kỳ : “Ngụy các lão, Ngụy phu nhân.

Hai người ấy chính là mẹ chồng của Cung Ngọc Lam — phu nhân nhà họ Thẩm, và con trai bà — Thẩm Vu Phi.