Từ sau khi biết chuyện Ngụy Kỳ giúp ca ca mình có được chức quan, Tống Yên cứ thấy lòng không yên.

Nàng lại nhớ đến cuộc tranh cãi hôm đó. Sau đó nàng có hỏi Xuân Hồng và Hạ Tang, biết được quả thật các nàng ấy đã oán trách mẹ chồng, còn mang mẹ chồng ra so với tam thẩm.

Chuyện này ai nghe cũng sẽ giận, huống chi Ngụy Kỳ lại là người hiếu thuận.

Có lẽ hắn không nghĩ hành động hôm đó sẽ khiến nàng mất mặt, hoặc cũng có thể khi ấy hắn vốn đã không vui... Dù sao đi nữa, câu nói tuyệt tình bảo hắn đừng đến nữa, cuối cùng là do chính nàng buột miệng nói ra.

Hắn không cãi lại, có lẽ cũng là giữ cho hai người chút thể diện.

Quan trọng hơn cả là — không biết từ lúc nào, nàng đã quên mất ban đầu mình mong muốn điều gì. Nàng chỉ muốn sống yên ổn ở nhà chồng, không làm mất mặt nhà mẹ đẻ, sống một đời bình lặng. Sao lại bắt đầu giận dỗi với phu quân?

Chuyện này, hắn có thể giận, nhưng nàng thì không đủ tư cách giận. Nàng cần hắn cho nàng thể diện, cần hắn tôn trọng nàng, nàng cũng cần có con. Ngay cả chuyện ca ca lần này, cũng là nhờ vào hắn. Nói thẳng ra, hắn có thể không cần nàng, nhưng nàng lại không thể không cần hắn.

Nghĩ suốt một buổi chiều, nàng đã quyết định rồi: buông bỏ tự tôn vô ích của mình, chủ động làm lành với hắn. Huống chi, có chuyện của ca ca, nàng vốn cũng nên nói lời cảm tạ.

Chỉ là, đến khi tiệc mừng đầy tháng ở Tây viện kết thúc, trời đã tối đen, nàng trở về Đông viện, mà Ngụy Kỳ vẫn chưa rời Tây viện, đang bị vài vị quý nhân giữ lại uống rượu, không thể thoát thân.

Nàng bèn đi nghỉ trước, định ngày mai sẽ nói sau.

Hôm sau, vừa quá giờ điểm tâm, nàng cầm theo hộp mực đến Cảnh Hòa Đường, nhưng được người hầu cho biết Ngụy Kỳ đã rời nhà từ sáng sớm, hôm nay lại có yến tiệc do một vị vương gia tổ chức.

Nàng suy nghĩ một lát, vẫn quyết định mang hộp mực về, muốn giữ lại cơ hội nói lời cảm ơn trực tiếp.

Ngụy Kỳ đến tận đêm mới trở về, người mệt mỏi rã rời.

Cuối năm, tiệc tùng nhiều, có phần là vì xã giao, phần là để dò xét tình hình tuyển dụng quan lại sau Tết, lại thêm có người muốn tìm hiểu về cải cách ở Bộ Binh. Hắn đã cố gắng từ chối phần lớn, nhưng vẫn có những buổi không thể từ chối, mệt mỏi còn hơn cả đi làm thường ngày.

May thay, từ đêm Giao thừa mai trở đi, tiệc tùng quan trường sẽ bớt hẳn, mùng Một trở đi đều là qua lại riêng tư.

Hắn ngồi xuống bàn đọc được nửa quyển sách, vừa gọi tiểu tư mang trà đến, tiểu tư liền nói:“Hôm nay đại thiếu phu nhân có đến, biết đại gia ra ngoài rồi nên lại trở về.

Tiểu tư nói rất thản nhiên, nhưng Ngụy Kỳ lại ngẩn người:“Lúc nào?

“Ngay sáng sớm, đại gia vừa đi không lâu.

Hắn lại hỏi: “Có nói vì chuyện gì không?

Tiểu tư lắc đầu: “Phu nhân không nói.

Ngụy Kỳ do dự muốn đứng dậy, nhưng lại liếc thấy áo mình — tiệc tối nay tổ chức ở kỹ viện, dù bữa tiệc không có gì quá đáng, nhưng mùi phấn son là không tránh được, còn có cả mùi rượu, thật sự không tiện qua gặp nàng, sợ nàng hiểu lầm.

Giọng hắn hơi gắt: “Sao không nói sớm cho ta biết?

Tiểu tư vội cúi đầu, không dám lên tiếng. Chuyện sáng nay lại không phải việc gì to tát, y thật không nghĩ chủ tử lại để tâm đến vậy.

Ngụy Kỳ tính toán thời gian, nếu giờ đi tắm rửa thay đồ, rồi đến đó thì cũng đã khuya, nàng chắc chắn đã ngủ. Đành để mai vậy.

Dù chỉ là chuyện nhà, chẳng có gì to tát, nhưng hắn lại không thể chuyên tâm đọc sách nữa, cứ mãi nghĩ không biết nàng tìm mình có chuyện gì.

Hôm qua tiệc đầy tháng ở Tây viện, hắn có thấy mẹ nàng và chị dâu nàng đến, chắc chắn sẽ ngồi lại chuyện trò, tất nhiên sẽ nhắc đến chuyện ca ca nàng. Vậy nên rất có thể, nàng đến để cảm ơn hắn chuyện đó.

Lúc ấy hắn sẽ nói, đều là người một nhà, chỉ là việc nhỏ, ca ca nàng có kết quả tốt mới là điều đáng mừng.

Nghĩ ngợi vẩn vơ như vậy, đến hôm sau, vừa sáng sớm hắn đã đến viện của Tống Yên.

Đi đến ngoài viện, vừa vặn thấy nàng từ viện Nghi An phía xa đi tới.

Giữa mùa đông giá rét, vườn tược tiêu điều, cây cối trụi lá, nàng mặc một chiếc áo ngắn cổ chéo màu đỏ thắm, cổ viền một lớp lông tơ trắng mềm, kết hợp với dung nhan xinh đẹp kia, cứ như một đóa hải đường rực rỡ giữa rừng cỏ úa, vô cùng nổi bật, vô cùng động lòng người. Hắn nhìn đến ngẩn ngơ.

Đến khi nàng đi từng bước lại gần, hắn lại thấy căng thẳng, đến nỗi khi nàng đứng ngay trước mặt, hắn vẫn chưa thốt nên lời.

Mãi đến khi nàng gọi một tiếng “Phu quân, hắn mới hoàn hồn, gắng giữ bình tĩnh, rồi nghiêm mặt nói:“Hôm qua nàng có đến tìm ta?

“Vâng, nàng đáp, “Mấy hôm trước mẹ mới nói cho thiếp biết chuyện của ca ca, chuyện đó làm phiền chàng rồi. Ca thiếp bị tật, muốn vào quan trường chắc chàng cũng đã phải hao tổn nhiều tâm sức, lại còn phải mạo hiểm, tất cả đều nhờ chàng giúp đỡ.

Ngụy Kỳ đáp:“Đã là huynh trưởng, sao có thể nói là làm phiền. Hơn nữa huynh trưởng tính toán rất giỏi, lại có danh vị cử nhân, cho dù ta không nói giúp, nếu tự huynh ấy đến tìm Đỗ Thị Lang, có khi Đỗ Thị Lang cũng sẽ vì trọng người tài mà cho cơ hội. Đây là nhờ chính bản thân huynh ấy.

Hắn nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa, thái độ điềm đạm, như thể thật sự đã không còn để bụng chuyện trước đó, khiến Tống Yên trong lòng vui mừng, nhẹ nhàng thở ra, rồi nói:

“Ngày hôm qua, mẫu thân có mang đến một hộp mực, nói là hồi mực Huệ Châu từ Tuyên Thành, phụ thân thiếp tình cờ có được, thấy chất lượng rất tốt nên nhờ mẫu thân mang đến tặng chàng. Thiếp vốn định hôm qua đem đến cho chàng.

Ngụy Kỳ nói: “Nhạc phụ khách khí quá, mực tốt ông tự dùng còn có ích hơn, cần gì phải gửi riêng cho ta.

Tống Yên đáp: “Chàng giúp ca ca thiếp, phụ thân đương nhiên cảm kích, đây là tấm lòng của ông.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về viện của Tống Yên, vào đến phòng, nàng lấy hộp mực đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy hộp, nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Lạnh thế này, nàng không đốt chậu than à?

“Buổi tối thiếp có đốt, nhưng sáng ra đã cho người dập rồi. Nếu để cháy cả ngày, thì phải dùng mấy cân than, thiếp cảm thấy như thế quá lãng phí.

“Có gì mà lãng phí, cũng chỉ vài hôm thôi, mà Hộ bộ chẳng phải cũng có phát than sao?

“Có rồi, thiếp đã cho người đi lĩnh. Nhưng tổ phụ chân bị hàn, mẫu thân sức khỏe yếu, thiếp chia cho họ nhiều một chút. Nhị thẩm đang mang thai, phần được phát trong công cũng chia thêm cho thẩm ấy. Còn thiếp thì vẫn ổn. Hôm nay nhà bận rộn chuẩn bị tiệc giao thừa, còn phải phát thưởng, một số chỗ vẫn chưa dọn dẹp xong, thiếp cũng phải lo liệu, phần lớn thời gian không ở trong phòng, đốt than cũng phí phạm.

Ngụy Kỳ dịu giọng thương xót: “Người khác thì chia theo công định cũng được, nhưng phần của ta, nàng cứ giữ lại mà dùng. Còn mẫu thân, bà có ban thưởng của cáo mệnh, điều kiện còn dư dả hơn nàng, không cần lo cho bà ấy.

Lòng Tống Yên ấm lại, cúi đầu khẽ đáp: “Vâng.

Lặng đi một lát, hắn lại nói:“Chuyện lần trước… là do ta tâm trạng không tốt, trút giận lên người hầu, nàng đừng để tâm.

“Cũng tại họ nói xấu chủ mẫu, đúng là không phải. Thiếp cũng… — nàng cúi đầu nói — “Thiếp quả thực có phần bênh người nhà, giờ đã nghiêm trị rồi, họ biết điều hơn nhiều.

Lời vừa dứt, coi như chuyện trước đó đã khép lại. Ngụy Kỳ đang định nói tiếp, thì Thu Nguyệt bước vào báo: “Phu nhân, Tiêu ma ma tới rồi, nói là trong từ đường thiếu một bài vị, tìm khắp nơi không thấy, không biết phải làm sao.

Hôm nay là Giao thừa, tất nhiên phải tế tổ, bài vị là chuyện lớn. Tống Yên phải đi xem, bèn quay sang Ngụy Kỳ nói:“Thiếp đi xem một chút, phu quân cũng nên đi lo việc của mình.

Ngụy Kỳ gật đầu, dặn: “Nhớ ăn cơm đúng giờ.

“Vâng.

Nói rồi nàng theo Thu Nguyệt rời đi, Ngụy Kỳ nhìn theo bóng nàng, không kìm được nở một nụ cười hài lòng. Cảm giác an ổn, vui vẻ, đã lâu rồi mới lại ùa về.

Hắn ở trong phòng nàng một lát, thấy chăn gối vừa mới thay là loại vải đỏ nhạt, dưới giường đặt đôi hài thêu màu cam, trên bàn có một bình mai sáp bung nở, tỏa hương dìu dịu… Mọi thứ thuộc về nữ nhân, đều xinh xắn dịu dàng.

Bàn sách hắn thường dùng sạch sẽ tinh tươm, mọi vật đều như cũ, không hề bám bụi, chứng tỏ có người thường xuyên quét dọn. Hắn chợt nhớ mình còn vài quyển sách và mấy bức thư cần mang theo, liền định lấy mang sang Cảnh Hòa Đường. Nhưng nghĩ lại — tối nay hắn chắc chắn sẽ ngủ ở đây, còn mang đi làm gì?

Thế là hắn đặt xuống, trong lòng khoan khoái, người nhẹ nhõm, rời khỏi viện. Mãi đến giữa đường hắn mới sực nhớ — đêm nay là giao thừa, cả phủ phải thủ tuế (thức đêm đón giao thừa), đêm nay chắc chắn không thể ngủ sớm được.

Đến chạng vạng, bữa cơm tất niên đã chuẩn bị xong. Quốc công gia dẫn nam đinh của hai viện Đông và Tây đi tế tổ tiên xong, cả nhà cùng đến hoa sảnh tham dự tiệc đoàn viên.

Hôm nay Quốc công gia vui, ra lệnh phủ không cần giữ nhiều quy củ, cho phép nam nữ đồng bàn, cùng nhau nâng chén. Các bậc trưởng bối ngồi đầu bàn, hàng con cháu sắp xếp theo thứ tự phu thê. Tống Yên và Ngụy Kỳ ngồi cạnh nhau.

Ở bàn cuối, Ngụy Hy mang ra hai chiếc hương bao, tặng cho cả hai người, rồi nói:“Chúc phụ thân, mẫu thân thân thể an khang, vạn sự như ý, bạch đầu giai lão, cầm sắt hòa minh.

Mấy chữ bạch đầu giai lão, cầm sắt hòa minh lọt vào tai Ngụy Kỳ , nghe đặc biệt êm tai, hắn rút một chiếc túi gấm có đựng đậu vàng ra thưởng cho nàng:“Thêm một tuổi, hiểu chuyện hơn năm ngoái.

Tống Yên cũng lấy ra một xâu tiền đồng buộc chỉ đỏ — tiền lì xì bình thường, mang ý nghĩa trường thọ trăm tuổi. Ngoài ra còn có một đôi bông tai trân châu xinh xắn, nàng đưa cho Ngụy Hy , mỉm cười:“Sang năm con lên mười ba rồi, là cô nương lớn, cũng nên bắt đầu trang điểm rồi.

Ở kinh thành, quy củ là con gái đến mười ba sẽ bắt đầu bàn chuyện hôn sự, chuẩn bị từ sớm mới có thể chọn được phu quân như ý khi mười bốn mười lăm, và kết hôn lúc mười sáu mười bảy. Vì vậy từ mười ba tuổi đã phải ăn mặc rực rỡ, mang trâm cài trang sức, để phu nhân các nhà có ấn tượng tốt.

Ngụy Hy đỏ bừng mặt, nhận lễ và cảm tạ, rồi lui xuống.

Lúc đó thị nữ bày xong món, Ngụy Kỳ đem món sen ngào đường quế hoa trước mặt mình đặt sang cho Tống Yên, một lát sau, món khoai sơn chua ngọt cũng lại được hắn đẩy về phía nàng.

Tống Yên khẽ hỏi: “Sao chàng lại dồn hết về phía thiếp vậy?

“Không phải nàng thích ăn ngọt sao? hắn đáp.

“Nhưng thiếp cũng đâu cần ăn nhiều ngọt đến vậy, dễ ngán lắm.

Ngụy Kỳ bật cười, rồi đổi sang đặt đĩa đậu hũ Văn Tư trước mặt nàng.

Một lúc sau, hắn cũng phát hiện mâm điểm tâm năm nay có thêm mấy món chưa từng thấy: bánh vừng giòn, bánh trà xanh, còn có cả bánh vàng làm từ thịt heo và trứng muối — đều là vị mặn. Người lớn tuổi và bọn trẻ không mấy ưa thích, ăn không bao nhiêu, rõ ràng là được chuẩn bị riêng cho hắn.

Lòng hắn bỗng dậy lên từng gợn sóng, lần đầu tiên trên tiệc lớn như vậy mà ăn hết cả một đĩa bánh, rượu cũng uống nhiều hơn mọi khi.

Tiệc tan, trời đã tối hẳn, Tống Yên sai người mang pháo hoa ra cho bọn trẻ chơi. Một năm cũng chỉ có mấy ngày như thế, không chỉ trẻ con mà người lớn cũng hào hứng, tranh nhau pháo hoa trong giỏ.

Dù gì cũng là phủ Quốc công, đồ Tết được chuẩn bị chu đáo. Tất cả các thứ dùng Tết năm nay đều do Tống Yên lo liệu, để chứng minh năng lực quản gia của mình, nàng đặc biệt để tâm — pháo hoa cũng đích thân kiểm tra. Các loại như Bạch Mẫu Đơn, Tùng Trúc Mai, Kim Bồn Lao Nguyệt, Đại Lê Hoa… đều là tác phẩm của những thợ pháo hoa danh tiếng nhất Kinh thành.

Tam lang Ngụy Hiền là người đầu tiên cầm pháo hoa “Kim Bồn Lao Nguyệt đi đốt. Vừa châm lửa, “vút một tiếng, trên trời liền bừng lên cơn mưa vàng rực rỡ, mọi người đồng thanh kêu lên: “Đẹp quá!

Nhị lão gia cũng không nhịn được, tự tay đốt pháo. Ngay cả Quốc công gia cũng hào hứng chọn một cây lớn, chính là loại rực rỡ lộng lẫy nhất — “Ngũ Long Tầm Thủy, khiến ông liên tục gật đầu tán thưởng: “Hay lắm, hay lắm!

Ngụy Kỳ ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ tầng tầng trên trời, quay sang Tống Yên, thấy tai nàng hơi đỏ, không biết do gió hay sao, bèn cởi áo choàng khoác lên người nàng.

Tống Yên cảm thấy ấm áp, ngoảnh đầu lại quan tâm: “Chàng đừng để lạnh.

Hắn dịu dàng nói: “Ta uống rượu rồi, không lạnh.

Quả thật nàng quên mang áo choàng, chỉ mặc áo ngắn, lạnh thật. Nàng bèn quấn chặt áo choàng của hắn lên người.

Pháo hoa đốt xong, bọn nhỏ và đám trẻ con vẫn nán lại bên ngoài đốt pháo nhỏ. Người lớn thì trở về hoa sảnh, chơi bài, đổ xúc xắc, đánh cờ, kể chuyện, đoán đố — nói chung là cùng nhau thủ tuế.

Ngụy Kỳ đi đánh cờ với Quốc công gia, Tống Yên thì chơi bài một lúc với mấy nàng dâu khác, sau đó lại lo sắp xếp điểm tâm, trà nước.

Gần đến giờ Tý, Quốc công gia mệt, về nghỉ trước, cũng bảo mấy nàng dâu đi nghỉ. Đại phu nhân sức yếu, Nhị phu nhân mang thai, đều rời đi. Tam phu nhân còn ở lại, nhưng Phúc Ninh quận chúa đã về từ sớm, thêm Ngụy Phong , Ngụy Lăng biến mất sau lúc đốt pháo hoa, nên hoa sảnh cũng vắng dần.

Tống Yên ngồi lâu mỏi lưng, giao bài cho người khác, rồi cùng Thu Nguyệt ra khỏi hoa sảnh.

Ngụy Kỳ vừa tiễn Quốc công gia xong, thấy nàng ra ngoài thì hỏi: “Nàng đi đâu vậy?

Tống Yên đáp: “Ra ngoài đi một vòng, nhắc người dưới cẩn thận với nến đèn.

Đêm giao thừa sáng đèn cả đêm, theo tục lệ, thậm chí dưới gầm giường cũng phải thắp đèn, vì vậy cần người trông coi kỹ. Nhưng nay người dưới uống rượu, lại được thưởng, chắc là có người ngủ, có người đang chơi cờ bạc. Nàng cũng rảnh rỗi, nên muốn đi một vòng nhắc nhở.

Ngụy Kỳ nói: “Ta đi cùng nàng, tiện ghé Cảnh Hòa Đường lấy quyển sách.

Hai người cùng nhau ra ngoài, sân treo đầy lồng đèn đỏ, ánh sáng rực rỡ như ban ngày. Bên ngoài cũng không quá lạnh như tưởng, hai người vừa đi vừa giãn gân cốt.

Đi đến một chỗ đèn thưa, lồng đèn ít, ánh sáng tối hơn, Ngụy Kỳ nắm lấy tay nàng, nhắc: “Cẩn thận.

Bàn tay hắn vừa lớn vừa ấm, bao lấy tay nàng, cả người cũng như ấm lên. Qua khúc rẽ rồi mà hắn vẫn chưa buông tay, nàng cũng không rút về.

Bỗng Thu Nguyệt phía sau nói: “Phu nhân, nô tỳ đi nói với mấy bà vú một tiếng, bảo họ cũng ra tiền viện nhắc nhở, bên đó đám tiểu đồng nghịch ngợm hơn.

Tống Yên lúc này mới chợt nhớ ra còn có Thu Nguyệt theo sau, vội quay đầu lại đáp: “Ừ.

Thu Nguyệt xoay người rời đi, hai người đứng lại nhìn theo, thấy bóng nàng dần khuất hẳn khỏi tầm mắt, Tống Yên đang định tiếp tục đi, thì bất ngờ bị kéo lại.

Ngụy Kỳ đột ngột kéo nàng ra sau tảng giả sơn, ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn nàng thật sâu.

Nàng giật mình, rồi lại khẽ thở dài một hơi, tựa sát vào lòng hắn, tay vô lực nắm lấy vạt áo bên hông hắn.

Hắn luồn tay vào trong áo choàng, ôm lấy vòng eo thon thả, một tay giữ sau gáy nàng, ép nàng vào đá, càng lúc càng mãnh liệt chiếm lấy môi nàng.

Nàng còn chưa kịp đáp lại, đã bị hắn áp đảo hoàn toàn.

Bao ký ức mềm mại xưa cũ ùa về, cả hai đều cảm nhận rõ rệt: họ đã nhớ nhung nhau biết nhường nào, khao khát sự thân mật của đối phương đến mức nào.

Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, rõ ràng muốn nhiều hơn, muốn một sự chạm vào có thể an ủi cả tâm hồn, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông, cứ thế ôm hôn mãi, như thể xung quanh không còn mùa đông mà là mùa xuân ấm áp.

Đến khi tiếng pháo nổ vang từ xa, hắn mới quyết đoán dừng lại, buông nàng ra, kéo tay nàng bước sang bên.

Nhanh chóng bước vài bước, băng qua một lối hẹp, Tống Yên phát hiện phía trước chính là cửa góc bên của Cảnh Hòa Đường. Hắn liền kéo nàng vào cửa góc ấy, ba bước thành hai lao nhanh vào chính phòng, vừa đóng cửa lại thì lại cúi người hôn nàng lần nữa.

Vừa hôn, hắn vừa tháo áo choàng của mình đang khoác trên người nàng. Đến khi gặp phải nút buộc phía trước khó cởi, hắn vì quá nôn nóng, liền mạnh tay xé đứt, rồi ném áo choàng, áo ngắn cùng mọi thứ xuống nền nhà.

Nửa người nàng tựa vào cánh cửa, nửa người được hắn đỡ lấy, toàn thân mềm nhũn, gần như tan chảy.

Sau đó, hắn bế nàng lên giường, thân mình đè xuống, không kìm được mà cuồng nhiệt trút hết khao khát.

Mãi đến khi hòa làm một, hắn mới thở phào, ngước nhìn nàng nằm ngửa trên gối mềm, chiếc cổ trắng ngần ngẩng lên, hắn mới dần dần thu lại vội vàng, cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt.