Khi Tống Nhiên về đến nhà, trời đã về khuya.

Vừa bước vào viện của mình, Đường Tú Oánh đã từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy hắn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nha hoàn bên cạnh dặn:“Mau đi bẩm với phu nhân, thiếu gia đã về rồi.

Nha hoàn rời đi, Đường Tú Oánh bước vào viện, cùng tiểu tư đẩy xe bốn bánh của Tống Nhiên vào trong phòng.

Sau khi tiểu tư lui xuống, Đường Tú Oánh hỏi:“Sao lại đột ngột ra ngoài? Mà còn đi mãi không về, mẫu thân và thiếp đều lo muốn chết.

Tống Nhiên nhàn nhạt đáp:“Chỉ là ra ngoài đi dạo một chút.

“Trời thế này, vừa tối vừa lạnh, có gì mà đi dạo, lại sợ bị cảm lạnh.

Tống Nhiên không trả lời, Đường Tú Oánh cảm thấy giọng điệu mình có vẻ như đang trách móc, liền giải thích thêm:“Phu quân ra ngoài thiếp tất nhiên là mừng, chỉ là lần sau nếu đi đâu thì nói với thiếp một tiếng được không? Và đi sớm một chút, nếu không thiếp cứ ở nhà lo lắng mãi, muốn tìm cũng chẳng biết tìm ở đâu.

Nàng nói chân thành, Tống Nhiên rốt cuộc cũng “ừ một tiếng, tỏ ý đã nghe vào.

Đường Tú Oánh đưa tay sờ vai hắn:“Chàng xem áo lạnh buốt thế này, bên ngoài gió rét thế kia. Rồi nàng đẩy hắn đến cạnh lò than sưởi cho ấm.

“Nếu chàng thấy đỡ rồi thì để thiếp cho người chuẩn bị nước, chàng tắm xong rồi vào giường nghỉ.

“Ừ.

Đường Tú Oánh đi lấy quần áo cho hắn. Vừa lấy vừa nói:“Thiếp nghe nói phần lớn các nha môn được nghỉ từ ngày Hai Mươi Lăm tháng Chạp, thư viện, tư thục cũng vậy phải không? Nhà họ Ôn cũng thế chứ?

“Phải.

Gương mặt Đường Tú Oánh nở nụ cười:“Vậy là Tú Thanh sắp về rồi, thiếp còn không biết nó ở bên đó có lạnh không nữa.

Nhà họ Tống cách tư thục họ Ôn khá xa, nếu mỗi ngày về nhà thì phải đi xe ngựa, như vậy lại tốn thêm cỏ cho ngựa. Tú Thanh cũng sợ dùng xe ảnh hưởng đến công chuyện của cha chồng, nên đã ở nhờ nhà một người bạn đồng môn bên họ Ôn, mỗi tháng trả ít tiền. Bạn đồng môn ấy cũng là chi nhánh của họ Ôn, nhà không giàu nhưng rất bằng lòng.

Chỉ là như thế, Tú Thanh phải ở nhờ nhà người khác, có chút không thoải mái. Nhưng Đường Tú Oánh nói, nhà nghèo thì giữ tự tôn để làm gì, chịu khổ một thời gian còn hơn, miễn là học tốt.

Ngồi cạnh lò sưởi một lúc, Đường Tú Oánh đẩy hắn đến phòng tắm. Phòng tắm của hắn không đặt trong phòng chính, mà ở dãy nhà sau. Nàng đẩy hắn đến đó, có tiểu tư giúp lau rửa, hắn không cho nàng giúp.

Không chỉ tắm rửa, mà cả việc đi vệ sinh ban đêm cũng vậy. Nàng đỡ hắn ngồi lên xe bốn bánh, đẩy đến phòng tắm, rồi có tiểu tư trực đêm hỗ trợ, nàng chờ ở cửa, sau đó lại đón về. Tóm lại, hắn thà phiền phức cũng không để nàng đụng tay vào, hơn nữa… từ khi thành thân đến nay, hắn vẫn chưa từng chạm vào nàng.

Mẹ chồng dường như đoán được hai người chưa từng chung phòng, đôi lúc nói bóng gió dò hỏi, nàng chỉ im lặng, mẹ chồng cũng chỉ thở dài rồi thôi. Nàng thừa hiểu, mẹ chồng chọn nàng làm vợ hắn là để có cháu bế, kết quả cứ kéo dài như vậy.

Một lát sau, Tống Nhiên tắm xong, tiểu tư đẩy hắn về phía cửa sau phòng chính. Đường Tú Oánh ra đón, đưa hắn vào bên giường, rồi đỡ hắn lên.

Giờ đây nàng đã quen cách dùng sức, hai người phối hợp ăn ý, không tốn mấy sức là có thể giúp hắn lên giường.

Vừa đỡ hắn xong, Đường Tú Oánh quay đầu thấy bên giường có đồ của mình liền vội vàng dọn đi.

Tống Nhiên nhìn thấy trong đống đồ đó ngoài rổ kim chỉ và quần áo đang may dở, còn có một quyển sách.

Hắn hỏi:“Đó là sách gì vậy?

Đường Tú Oánh nhìn quyển sách trong tay, hơi ngượng ngùng:“Thiếp tùy tiện lấy một quyển trong thư phòng, định xem có nhận được chữ nào không, vừa may vá vừa đổi mắt một chút. Kết quả là chẳng hiểu mấy, Tú Thanh nói khi nó về sẽ dạy thiếp.

Tống Nhiên nói:“Đưa ta xem.

Đường Tú Oánh đưa sách qua.

Hắn nhận lấy, đọc:“‘Đại học’?

Đường Tú Oánh vội giải thích:“Thiếp chỉ nhận được chữ ‘đại’.

Tống Nhiên bật cười.

Đường Tú Oánh biết hắn đang cười mình, vội nói thêm:“Thiếp chỉ lấy đại thôi, đợi Tú Thanh về rồi hỏi nó cũng được. Vừa nói vừa thu sách và rổ kim chỉ đi để chỗ khác.

“Nếu muốn học chữ thì có thể đọc ‘Bách gia tính’, ‘Tam tự kinh’, hoặc ‘Tăng quảng hiền văn’, chỉ là những sách đó chắc lúc nhỏ ta đã làm mất rồi, sau này có thể đi mua lại. Tống Nhiên nói.

“Thế thì phiền phức lắm, thiếp chỉ tiện tay lật xem thôi mà. Đường Tú Oánh đáp.

Tống Nhiên không nói gì thêm, Đường Tú Oánh đến tắt đèn, nằm xuống bên cạnh hắn.

Trời lạnh, chăn còn chưa ấm, nàng chầm chậm xích lại gần hắn, lấy chân mình áp vào chân hắn.

Người bình thường mới vào chăn sẽ co chân lại cho ấm, nhưng hắn không co được, nên chân sẽ lạnh lâu hơn. Còn nàng cũng không co chân, cứ áp vào hắn để chân hắn nhanh ấm hơn.

Ngoài đêm tân hôn, sau đó có hai lần nàng từng ôm hắn, hoặc dựa vào hắn, muốn chuyện ấy xảy ra, nhưng một lần hắn đẩy ra, một lần hắn không có phản ứng, nàng cuối cùng không còn dũng khí, đành rút tay lại.

Cứ thế, kéo dài đến tận bây giờ.

Về việc nàng áp sát chân vào hắn, chân hắn không nhúc nhích được, không tránh được, nàng liền giả vờ như hắn không phản đối, cứ thế duy trì trạng thái đó.

Mỗi lần như vậy, hắn đều im lặng, nàng không biết hắn nghĩ gì.

Lúc này, nàng chợt nhớ ra một chuyện, nói:“Hôm nay mẹ bảo thiếp là ngày Hai Mươi Tám tháng Chạp, đường đệ bên nhà Yên muội muội sẽ tổ chức tiệc đầy tháng. Mẹ sẽ dẫn thiếp đi cùng. Thiếp chưa từng đến nơi như vậy, không biết có nhiều quy củ không? Người đến đều là vương công đại thần, thiếp còn sợ làm mất mặt nhà chồng.

“Không đâu, nàng cứ giữ lễ thường ngày là được, sẽ không sao cả. Tống Nhiên đáp.

Đường Tú Oánh thả lỏng người: “Vâng. Rồi nói tiếp: “Hôm dâng trà, Yên muội muội tặng thiếp một bộ trang sức trọn vẹn. Thiếp đã đưa cho mẫu thân xem, người suýt chút nữa đã khóc, nói nàng ấy tặng tốt quá, bảo thiếp hôm đó hãy đeo bộ nàng ấy tặng.

“Ừ.

“Yên muội muội tốt như vậy, thiếp lại chẳng có gì đáp lại. Thiếp muốn tự tay làm ít quần áo, giày tất tặng nàng, nhưng lại sợ mấy thứ vải vụn trong tay thiếp trông quá quê mùa, có tặng cũng không dùng được.

“Không cần, muội ấy sẽ không để ý những điều đó. Muội ấy tặng đồ cũng không phải để mong nàng báo đáp.

“Ừ, Yên muội muội thật sự tốt, dù là phu nhân các lão, nhưng không hề có chút dáng vẻ kênh kiệu nào.

Yên lặng một lát, Tống Nhiên đột nhiên hỏi: “Mẫu thân có từng nói với nàng về chuyện của Yên Yên và người đường đệ kia không?

“Đường đệ nào cơ? Đường Tú Oánh hỏi.

“Người làm tiệc đầy tháng ấy.

“Người đó? Có chuyện gì vậy?

Hiển nhiên là chưa từng được nói.

Tống Nhiên lại trầm ngâm một chút, rồi nói: “Người đường đệ đó là Ngũ lang của phủ Quốc công, từng có hôn ước với muội muội, đến lúc chuẩn bị nạp lễ thì xảy ra biến cố, cuối cùng muội muội mới lấy người hiện giờ. Nàng và mẫu thân đến đó, chỉ cần theo đúng phép tắc mà chúc mừng là được. Nếu chủ mẫu bên đó có phần xa cách thì là họ cố tình giữ khoảng cách; nếu vị Quận chúa ấy có lạnh nhạt thì cũng là chuyện dễ hiểu, đừng để trong lòng.

Đường Tú Oánh sững người một lúc lâu: “Sao lại như vậy… đã xảy ra chuyện gì?

Tống Nhiên kể cho nàng nghe chuyện trong phủ Quốc công: muội muội từng quen biết và đính hôn với Ngụy Tu, rồi sau đó thế nào hôn sự tan vỡ.

Nghe xong, Đường Tú Oánh im lặng một lúc lâu, mãi sau mới nói: “Ra là như vậy, vậy thì cũng thật khó cho muội muội, vẫn có thể sống yên ổn trong phủ Quốc công.

Tống Nhiên không nói gì. Đường Tú Oánh biết hắn chắc chắn đang đau lòng thay cho em gái, bèn an ủi: “Thiếp thấy muội phu tuy nghiêm nghị, nhưng cũng không phải người hay nổi giận, hẳn sẽ biết trân trọng muội muội. Muội muội có thể quản việc nội trợ, cũng chứng tỏ nàng có địa vị ở đó. Sau này lại sinh vài đứa con, ngày tháng sẽ càng tốt hơn thôi.

“Ừ. Tống Nhiên đáp một tiếng.

Trong bóng tối, lặng lẽ không tiếng động.

Đường Tú Oánh cảm thấy hôm nay hắn thật tốt, tâm trạng có vẻ cũng khá, còn nói chuyện với nàng nhiều đến vậy.

Nàng nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay, khoác lấy tay hắn.

Hắn không phản ứng gì, nàng liền nghĩ hay là thử thêm một lần nữa đêm nay. Khi còn đang do dự, chợt nghe hắn nói: “Ngủ đi.

Đường Tú Oánh có phần lúng túng, tay nàng vẫn để trên tay hắn thêm một lúc, rồi giả vờ như không có ý gì, một lát sau mới buông ra, nhắm mắt lại.

Nhưng lại không thể ngủ được, nàng bất chợt nhớ đến một chuyện — cơ thể của phu quân rốt cuộc là…

Có khi mẹ chồng chỉ cưới nàng về để thử xem, cũng chưa dám chắc có thể sinh cháu nối dõi?

Nàng suy nghĩ nghiêm túc, cảm thấy có lẽ thực sự là như vậy, chỉ là phu quân không tiện nói, nên vẫn luôn từ chối.

Thôi thì cứ như vậy đi, nàng cứ cố gắng mãi, lại khiến hắn thêm khó xử.



Ngày Hai Mươi Tám tháng Chạp, Tống Yên giúp Tam phu nhân tổ chức tiệc đầy tháng cho bé Xán Xán .

Mẫu thân và tẩu tẩu của nàng cũng đến. Trên người tẩu tẩu đeo bộ trang sức chính là bộ mà nàng đã tặng mấy hôm trước. Chỉ trong vài ngày, người dường như trắng hơn, gương mặt cũng đầy đặn hơn, phối với y phục tươi sáng, cả người rạng rỡ như một cô dâu mới cưới, hoàn toàn khác hẳn lần gặp đầu tiên.

Nhìn thần sắc và dáng vẻ nói chuyện với mẹ chồng, có vẻ cuộc sống bên nhà họ Tống cũng không tệ, quan hệ với mẹ chồng cũng tốt, khiến Tống Yên yên tâm phần nào. Con dâu sống tốt, nghĩa là ca ca và mẫu thân cũng sống tốt.

Nàng bận suốt, đến chiều mới có chút thời gian rảnh, bèn mời mẹ và tẩu tẩu về viện mình ngồi, trò chuyện đôi chút.

Tống Yên sai người chuẩn bị trà bánh, trong phòng có lò than, không khí ấm áp dễ chịu. Nàng và La thị ngồi trên giường thấp, Đường Tú Oánh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

La thị cảm khái: “Nhanh thật, Ngũ lang đã đầy tháng con rồi, nhị thẩm con còn bao lâu nữa thì sinh?

“Tháng Tư sang năm.

“Cũng là tiết tốt đấy, sinh con vào mùa xuân thì dễ nuôi hơn. La thị nói xong thì quay sang nhìn nàng: “Thế con... có tin vui gì chưa?

Tống Yên lắc đầu: “Kinh nguyệt vừa xong.

La thị hỏi: “Sao mãi vẫn chưa có động tĩnh gì?

Câu này khiến Đường Tú Oánh bên cạnh cũng cảm thấy áp lực, cúi đầu không nói gì, giả vờ như mình không có mặt ở đó.

Tống Yên chẳng tiện nói rằng đã lâu rồi Ngụy Kỳ không đến chỗ nàng, trước thì bận việc công, giờ triều đình nghỉ lễ, hắn cũng thường xuyên ra ngoài xã giao, hoặc ở luôn tại Cảnh Hòa Đường, nói chi là chung phòng, đến gặp mặt còn đếm trên đầu ngón tay.

Nàng không nói gì, La thị nắm tay nàng, nhắc nhở: “Phải tranh thủ lên, không được thì đi miếu cầu thử, hoặc tìm đại phu khám một chút để điều dưỡng cơ thể.

Tống Yên chỉ liên tục gật đầu: “Được được được, mẫu thân, con biết rồi. Mẹ thử trà này xem sao? Nếu thấy ngon thì con gói cho một ít mang về, chỗ con còn nhiều lắm. Rồi quay sang Đường Tú Oánh : “Tẩu tẩu, muội còn một miếng vải, may áo bị dư ra, lát nữa cho tẩu nhé, tùy tẩu làm gì cũng được.

Đường Tú Oánh còn chưa kịp lên tiếng thì La thị đã nói: “Thôi thôi, biết con không thích nghe mẹ nói, vậy mẹ không nói nữa. Đồ đạc thì khỏi cần mang, để người ta biết lại bảo nhà mình đi ăn tiệc đầy tháng mà còn đòi mang đồ về.

Đường Tú Oánh nói: “Đúng vậy, vải ấy muội cứ giữ lại, hoặc thưởng cho nha hoàn cũng được.

“Nhưng dù sao đi nữa, con cũng nên quan tâm tới cô gia. Chuyện của ca con, chắc hắn cũng nói với con rồi, cũng nhờ hắn cả đấy. La thị lại nói tiếp.

Tống Yên ngạc nhiên: “Chuyện gì của ca ca ạ?

Nàng tưởng có chuyện gì nghiêm trọng bên phía ca ca, nhất thời hơi lo lắng.

La thị cũng ngạc nhiên: “Con không biết sao?

Thấy Tống Yên mặt mũi ngơ ngác, bà không khỏi thở dài: “Cô gia mà cũng không nói với con, nói gì thì nói, hắn đúng là người trọng tình trọng nghĩa với nhà mình.

Thấy Tống Yên càng thêm khó hiểu, La thị giải thích: “Cách đây không lâu, ca con lại giấu cả nhà, tự đi tìm cô gia, hỏi xem có thể phá lệ giúp tìm một chức quan hay không. Con bảo chuyện khó thế mà cô gia lại thật sự lo liệu được.

“Ca con tìm cô gia hôm trước, đến hôm sau thì Thị lang bộ Công – Đỗ Hạo Diểu đã đồng ý cho thi. Ca con đi thi, làm bài rất tốt, Đỗ đại nhân nói có thể phá lệ thu dụng, tuy chỉ là chức văn thư cửu phẩm, công việc là tính toán nọ kia cho bộ Công, nhưng dù sao cũng là bước chân vào lục bộ.

“Nói là sang năm mới bộ sẽ có tin chính thức. Cha con với ông nội con mừng rỡ lắm, nói phải tìm cơ hội mở tiệc cảm tạ cô gia và Đỗ đại nhân . Dù Đỗ đại nhân có nói là nhờ thật sự có tài học, nhưng nếu không phải vì nể mặt cô gia thì ai cho ca con cơ hội thi đó chứ?

La thị lấy ra một hộp gỗ nhỏ: “Trong này là thỏi mực, nói là mực Huệ của Tuyên Thành, cha con có được cũng không nỡ dùng, bảo mẹ mang đến tặng cô gia.

Tống Yên biết đây là một tấm lòng của nhà mẹ, nên nhận lấy, rồi hỏi: “Sao chuyện này con lại không nghe gì cả?

“Ta cũng là sau khi chuyện xong mới biết. Trước đó ca con không hé răng câu nào. Ta nào có ngờ, mà cô gia cũng chẳng nói với con gì hết, hắn đúng là người thẳng thắn thật. La thị nói.

Tống Yên trầm lặng. Nàng nhớ lại mấy hôm trước ở Vạn Thọ Đường gặp Ngụy Kỳ, rồi cả hôm nay ở tiệc đầy tháng cũng có nhìn thấy hắn, nhưng từ đầu đến cuối chẳng nói với nàng một câu nào.

Sợ bị mẹ phát hiện hai vợ chồng không nói chuyện, nàng thuận miệng đáp: “Chàng ấy vốn không thích khoe công, chắc nghĩ đây chỉ là việc nhỏ nên không kể.

La thị gật đầu: “Sau này để xem, chờ lúc thích hợp thì để cha con đích thân cảm tạ hắn. Còn con nữa, hắn bận công vụ triều đình, con nên quan tâm và chăm sóc nhiều hơn. Chuyện con cái, cũng phải lo một chút, tuy rằng cưới chưa tới một năm, nhưng cô gia cũng đã ba mươi rồi, làm sao không nóng lòng muốn có con cho được? Con mau sinh một đứa con trai mới là chính đạo.

Tống Yên hít sâu một hơi: “Sao lại nói mãi rồi quay về chủ đề này nữa vậy. Con đi lấy trà cho mẹ thì hơn. Nói rồi liền tránh đi, sang bên tủ lấy trà.

La thị còn định nói nữa, nhưng Đường Tú Oánh lên tiếng khuyên: “Mẫu thân làm sao biết muội ấy không lo? Có khi muội ấy còn sốt ruột hơn bất kỳ ai. Nhưng việc này đâu phải cứ sốt ruột là được. Mẹ càng thúc giục lại càng khiến muội ấy buồn phiền. Huống chi muội mới lấy chồng chưa bao lâu, hai vợ chồng còn trẻ, tương lai chẳng lo không có vài đứa con. Mẹ con lâu lâu mới gặp nhau, nói chuyện vui vẻ một chút chẳng phải tốt hơn sao?

La thị bất đắc dĩ: “Rồi rồi rồi, mẹ không nói nữa.

Tống Yên quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Đường Tú Oánh , hai người nhìn nhau, mỉm cười.

La thị cuối cùng cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa, mấy người lại trò chuyện vài chuyện nhà cửa linh tinh. Tống Yên bảo muốn qua Tây viện xem thử, La thị liền cùng Đường Tú Oánh đi theo.

Tống Yên đi trước, Đường Tú Oánh và La thị đi sau. Đường Tú Oánh nhìn bóng lưng Tống Yên mà trong lòng cứ cảm thấy lạ lùng — nàng ấy lại không biết chuyện kia.

Vợ chồng chung giường chung gối, vậy mà cô gia lại có thể giấu kín đến mức ấy, bao nhiêu ngày rồi vẫn chưa hề nhắc qua với muội muội?

Hay là, làm quan lớn đều như vậy cả?

Đến chuyện như thế còn chẳng nói, thì bình thường họ còn có thể nói gì với nhau nữa? Hôm nay nàng có nhìn thấy ngũ lang nhà họ Ngụy, đúng là một thiếu niên anh tuấn. Nếu như muội muội và cậu ta thành thân, thì chắc chắn là trai tài gái sắc, vợ chồng ân ái. Cũng chẳng rõ sau lưng, muội muội và cô gia hiện giờ rốt cuộc là quan hệ ra sao…