Cuối tháng Chạp, Quận chúa Phúc Ninh sắp đến ngày sinh nở, Trưởng công chúa đã sớm phái hai bà đỡ nổi danh trong kinh thành đến, họ ở lại Tây viện suốt năm sáu ngày. Một chiều nọ, Tây viện truyền ra động tĩnh, nha hoàn đến báo: quận chúa sắp sinh rồi.

Tống Yên ngẩng đầu khỏi sổ sách, chỉ khẽ gật đầu, giọng bình thản: “Sinh nở bình an, tam thẩm cũng có thể yên tâm rồi.

Đêm đó, Ngụy Kỳ không đến.

Gần đây hắn dường như bận rộn hơn trước, lúc thì nghỉ lại ở Binh bộ, lúc thì nửa đêm mới về, ngủ ở Cảnh Hòa Đường.

Dù có qua đây thì cũng trầm mặc ít lời, không còn hòa nhã như trước. Nàng từng hỏi hắn có tâm sự gì không, hay triều chính có gì rắc rối, hắn chỉ lấp lửng thừa nhận, chẳng muốn nói thêm.

Nàng nghĩ có lẽ hắn thấy nói với nàng cũng vô ích nên nàng không gặng hỏi nữa.

Việc hắn ở lại Cảnh Hòa Đường hôm nay cũng như bao ngày khác, chẳng có gì lạ.

Đêm đó nàng ngủ không ngon, giữa đêm bị đánh thức bởi tiếng kim loại rơi — hình như có cái chậu đồng bị đổ, “choang một tiếng vang vọng khắp phủ Quốc công.

Sáng hôm sau, tin từ Tây viện truyền đến: mẹ tròn con vuông, hạ sinh một bé gái.

Qua thêm một ngày nữa, đợi bên kia thu xếp xong xuôi, Tống Yên cùng nhị thẩm và Chu Mạn Mạn đi theo lễ nghi đến thăm quận chúa.

Nhị thẩm chuẩn bị vòng tay vàng, Tống Yên chuẩn bị vòng cổ vàng, mấy người vào phòng quận chúa để chúc mừng.

Không đúng lúc cho lắm, Ngụy Tu cũng đang ở đó.

Thấy mấy người đến, Ngụy Tu định lấy cớ ra trước viện, nhưng quận chúa giữ lại: “Đều là thẩm thẩm và tẩu tử trong nhà, có gì đâu mà, cứ ở lại đi, Xán Xán thích chàng.

Nhị thẩm khen: “Tên ở nhà là Xán Xán à? Hay đấy, nghe đã thấy rạng rỡ, sáng sủa rồi.

Quận chúa mỉm cười, sai Ngụy Tu: “Ngũ lang, chắc Xán Xán sắp tỉnh rồi, chàng bế lại đây cho tổ mẫu và các bá mẫu nhìn chút đi.

Ngụy Tu không nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến cái nôi ở phía trong giường, bế đứa trẻ ra ngoài, nhẹ nhàng đặt lên giường phía ngoài.

Tống Yên nhìn đứa bé — so với những đứa trẻ sơ sinh khác thì xinh hơn, da trắng, tóc đen dày, mặt không nhăn nheo, ngủ yên bình. Nhìn đường nét khuôn mặt có nét giống quận chúa Phúc Ninh, còn mũi miệng thì giống Ngụy Tu.

Đặc điểm cha mẹ hòa quyện trên khuôn mặt bé một cách kỳ diệu, khiến ai nhìn cũng thấy yêu. Rõ ràng sau này sẽ là một tiểu mỹ nhân.

Còn Ngụy Tu, vẻ mặt hắn khi bế con cũng trịnh trọng, cẩn thận, yên tĩnh — là dáng vẻ mà nàng chưa từng thấy ở hắn, như thể đang nâng trong tay một báu vật dễ vỡ.

Nhị thẩm và Chu Mạn Mạn không ngớt lời khen ngợi bé gái, Tống Yên cũng nói: “Giống cả hai người, tướng mạo xinh đẹp, mệnh lại tốt nữa.

Quận chúa hiếm khi nhẹ giọng với Tống Yên: “Bà mụ nói con bé sinh vào giờ tốt, là đứa trẻ có phúc khí.

Ngụy Tu chỉ lặng thinh.

Chẳng bao lâu sau, bé tỉnh, vú nuôi đến bế đi, mọi người hàn huyên thêm đôi câu rồi trao lễ vật, cáo từ ra về.

Trên đường về, Chu Mạn Mạn nhỏ giọng nói: “Trước kia hai người họ hay cãi nhau, giờ trông có vẻ thuận hòa rồi, cũng tốt.

Nhị thẩm tiếp lời: “Có con rồi thì không còn tâm tư đâu nữa, cứ thế mà sống yên ổn thôi.

Tống Yên im lặng không nói gì.

Đêm đó Ngụy Kỳ đến phòng nàng, mặt vẫn tĩnh lặng đến kỳ lạ. Sau khi hai người tắm xong, liền ân ái với nhau.

Nàng chợt nhớ, hình như kỳ kinh của mình sắp tới. Không biết lần này có đến đúng không, cũng chẳng biết đến bao giờ nó sẽ không còn đúng kỳ nữa.

Tính ra, nàng đã về làm dâu được tám chín tháng, nếu nhanh thì giờ nên đã có thai rồi.

Qua năm nay, chắc mẹ chồng sẽ thúc giục. Nhưng gần đây Ngụy Kỳ lại luôn bận rộn, sang phòng nàng cũng không nhiều như hồi hè.

Nếu họ có con, đứa bé đó sẽ trông thế nào nhỉ?

Xán Xán — thật sự là một cái tên quý khí.

Bỗng nhiên Ngụy Kỳ tăng lực đạo, nàng khẽ rên một tiếng, thở dốc, siết chặt lấy chăn gối.

Sau đó, hắn đứng dậy mặc quần áo ngay, lúc nàng còn đang gục trên gối thở hổn hển, thì hắn đã im lặng rời phòng.

Nghe tiếng đóng cửa vọng lại, Tống Yên hơi hoảng, gọi một tiếng: “Phu quân?

Không có ai đáp lời, nàng mới nhận ra trong phòng không còn ai, hắn đã thực sự rời đi.

Chuyện gì vậy? Hắn ra ngoài làm gì?

Nàng còn tưởng hắn chợt nhớ ra chuyện gì quan trọng nên đi vội, lát sẽ quay lại, nhưng hắn không quay lại.

Gió bắc thổi tới, cánh cửa bị gió thổi bật ra, nàng khoác áo xuống giường đóng cửa lại, nhìn ra ngoài — trời không sao không trăng, đen kịt và lạnh lẽo.

Hắn làm sao vậy chứ?

Tống Yên nhớ lại những chuyện gần đây, bắt đầu nghi ngờ hắn đang lạnh nhạt với mình.

Nhưng nàng nghĩ mãi không ra vì lý do gì, trong ấn tượng của nàng thì gần đây không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Hay là… lúc khác hỏi hắn thử?

Ngụy Kỳ lặng lẽ bước qua gió lạnh thấu xương và màn đêm dày đặc, trở về Cảnh Hòa Đường. Hắn không gọi gia nhân, tự mình thắp đèn rồi ngồi bên giường, chẳng hề buồn ngủ, ngực đầy phiền muộn không sao giải nổi.

Hắn biết con của Ngũ đệ đã ra đời, cũng biết hôm nay nàng đã đến thăm. Hắn đoán rằng chuyện này có thể sẽ khiến nàng bị ảnh hưởng — quả nhiên, buổi tối sắc mặt nàng đượm vẻ hoang mang lạc lõng.

Hắn không thể chịu nổi việc nàng vẫn còn nhớ thương người ấy, ngay cả khi nằm trên giường với hắn.

Còn hắn thì sao? Từ lúc rời khỏi nhà họ Tống, hắn đã luôn khống chế bản thân, cố gắng gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu, cố gắng nghĩ thoáng hơn… nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.

Tượng uyên ương bằng gỗ, ánh mắt nàng khi nhìn nó, những lúc nàng thất thần ngồi lặng trong phòng, và cả cảnh tượng dưới tán chuối năm ấy… từng chuyện, từng khoảnh khắc, như cào vào tim gan hắn.

Về sau hắn nhận ra mình đã chìm quá sâu vào chuyện này, đến mức ảnh hưởng cả việc công, bèn cố ý dồn tâm trí vào công vụ, hạn chế lui tới hậu viện. Không ngờ đến một ngày lại rơi vào tình cảnh bẽ bàng thế này.

Tống Yên… nàng ấy, trong lòng nàng, người chồng như hắn rốt cuộc có bao nhiêu vị trí?

Hắn nghĩ, từ giờ đến trước Tết, hắn không muốn gặp nàng nữa.

Vừa khéo, cuối năm bận bịu, có thể làm việc đến tận hai mươi lăm tháng Chạp mới nghỉ. Đến khi nghỉ thì hãy về phòng nàng cũng chưa muộn.

Hắn nghĩ vậy, và cũng làm vậy. Trong ba ngày tiếp theo, hai đêm hắn ngủ lại ở Binh bộ, một đêm về nhà sớm nhưng vẫn ở lại Cảnh Hòa Đường, không đặt chân vào hậu viện.

Nhưng cũng chỉ ba ngày thôi. Sau ba ngày, hắn bắt đầu hối hận vì lời thề khi trước, cảm thấy bản thân quá cứng nhắc, đa nghi — có lẽ là hắn nghĩ nhiều quá.

Hắn lại nhớ, đêm đó mình rời đi đột ngột như thế, thật sự có phần lạnh lùng quá mức. Hơn nữa mấy ngày nay có vẻ trúng kỳ kinh nguyệt của nàng, vậy mà hắn lại làm như chẳng hay biết gì, thậm chí không bước vào phòng lấy một lần — đúng là quá vô tình.

Tóm lại, hắn nghĩ ra cả trăm lý do để thuyết phục bản thân. Hôm nay là ngày nghỉ, hắn ở nhà, chợt nhớ có một phong thư cần dùng, mà thư đó lại để trong phòng nàng từ trước.

Hắn quyết định sang phòng nàng xem, tiện thể lấy lại lá thư.

Tháng Chạp, khắp phủ đang chuẩn bị cho Tết, nhộn nhịp hẳn lên. Thời tiết lại đẹp, nắng ấm trời xanh, hậu viện cũng yên bình hòa nhã.

Hắn bước vào viện của nàng, thấy trong sân không có ai, đến trước cửa phòng thì nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

“Cái màu hoa này nhìn không quý phái, đổi cái khác đi, không khéo tặng cho phu nhân rồi lại chọc phu nhân không vui. — là giọng của Xuân Hồng.

Hạ Tang nói: “Nhưng cái mẫu ‘Phượng xuyên mẫu đơn’ này thêu cực công phu đấy.

“Công phu thì cũng phải làm thôi, phu nhân kén chọn lắm. Xuân Hồng đáp.

“Đại phu nhân thật khó hầu hạ, bắt được chút chuyện là cằn nhằn không thôi, vẫn là Tam phu nhân dễ chịu.

“Phải đấy, suốt ngày chẳng làm gì, cứ nằm dựa trên tháp rồi soi mói người ta, nói sao cũng không bằng được Tam phu nhân.

“Làm con dâu của Tam phu nhân thì tốt biết mấy.

Đúng lúc này, Thu Nguyệt từ phòng bên đi ra, trông thấy Ngụy Kỳ đang đứng ngoài cửa, bên trong còn có người đang nói chuyện, liền vội vàng cất cao giọng: “Ơ, Đại gia đến rồi à?

Nghe thấy vậy, trong phòng lập tức im bặt.

Ngụy Kỳ quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Thu Nguyệt: “Gọi người trong kia ra đây.

Lời hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa cơn giận đáng sợ cùng uy nghi bức người. Thu Nguyệt căng thẳng, cẩn thận định xoa dịu: “Có phải mấy nha đầu lắm lời, lỡ nói gì không nên…

“Gọi người ra. Hắn ngắt lời.

Thu Nguyệt im bặt, không dám nói thêm, cúi đầu định vào trong thì Xuân Hồng và Hạ Tang đã ra đứng ở cửa, nhỏ giọng hành lễ: “Đại gia.

“Phu nhân các ngươi đâu? Ngụy Kỳ hỏi.

Đúng lúc đó, Tống Yên từ ngoài bước vào, thấy tình hình bèn đi tới vài bước: “Có chuyện gì vậy?

Ban đầu nàng chỉ cảm thấy sân viện có vẻ đông người, lại thấy Ngụy Kỳ bất ngờ xuất hiện, thì hơi ngạc nhiên. Nhưng vừa hỏi xong đã thấy sắc mặt đám nha hoàn lúng túng, Ngụy Kỳ mặt lạnh nghiêm trang — nàng liền đoán có chuyện không ổn.

Xuân Hồng cúi đầu nói: “Nô tỳ biết sai rồi, không nên bàn tán chuyện chủ tử, còn trách móc phu nhân.

Hạ Tang cũng nói theo: “Nô tỳ biết sai.

Xuân Hồng nhắc đến “phu nhân, Tống Yên lập tức đoán ra là ai — chắc chắn là mẹ chồng, Đại phu nhân.

Quận chúa vừa sinh con, hai hôm trước làm lễ đầy tháng, Ngụy Phù về thăm, không biết bằng cách nào lại biết chuyện trước đây Ngụy Kỳ cho nàng tiền. Ả liền lắm lời trước mặt mẹ chồng, khiến bà lại trách nàng lấy chồng đã một năm vẫn chưa có tin vui, sợ nàng có vấn đề sức khỏe, lại mỉa mai chuyện nàng lấy được tiền của Ngụy Kỳ, còn đưa nhiều lễ vật cho anh trai bên nhà mẹ đẻ — như thể tiền phủ Quốc công là trời rơi xuống vậy.

Đám nha hoàn thân cận của nàng đều biết chuyện, trong lòng bất bình thay nàng, ngấm ngầm oán thán không ít, hôm nay chắc cũng là nói những lời tương tự — không ngờ bị Ngụy Kỳ nghe được.

Tống Yên hiểu tình cảm của các nha hoàn thân cận, không muốn trách phạt nặng, nhưng vẫn nghiêm giọng trách mắng: “Không học cái gì cho tốt, lại học cái tật nhiều chuyện. Các ngươi thân phận gì, mà dám bàn luận chủ tử? Thật là to gan vô lễ! Tháng này tiền công của các ngươi giữ lại một nửa đi!

Ngụy Kỳ nhìn nàng, khẽ cười lạnh.

Hắn là người trong quan trường, dĩ nhiên hiểu rõ thủ đoạn này — rõ ràng là “giơ cao đánh khẽ. Hơn nữa tiền công hàng tháng là do nàng phát, nàng muốn khấu thì khấu, muốn thưởng thêm thế nào cũng được.

Vậy nên, nàng căn bản không cảm thấy bọn nha hoàn làm sai, thậm chí lời các nha hoàn nói chính là ý nàng — rằng mẫu thân hắn không sánh được với mẹ của Ngụy Tu.

Chỉ là mẫu thân thôi sao? Há chẳng phải là “yêu ai yêu cả đường đi lối về?

Hắn hỏi: “Đại thiếu phu nhân cứ thế mà dung túng cho hạ nhân à?

Tống Yên hiểu — ý hắn là không hài lòng với cách xử lý của nàng.

Nhưng… đây là việc xử trí của nàng, lại là nha hoàn của chính nàng, cho dù xử trí có hợp lý hay không, nàng đã nói ra thì hắn không nên chất vấn. Giờ nàng đang dần tiếp quản hậu viện Đông viện, nếu vì một việc nhỏ như thế mà bị chính trượng phu phủ nhận, thì nàng còn gì nữa?

Tống Yên liền kiên định nói: “Thiếp không thấy mình dung túng, tiền công tháng này khấu phân nửa, đã là xử phạt rất nghiêm rồi.

Ngụy Kỳ hỏi lại: “Vậy sao?

Tống Yên: “Vậy Đại gia muốn xử lý thế nào?

Ngụy Kỳ không rời mắt khỏi nàng, chậm rãi nói: “Đừng để ta thấy chúng nữa.

Ý này chẳng phải là điều đi nơi khác, hoặc bán đi?

Xuân Hồng và Hạ Tang lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt cầu xin tha thứ: “Đại gia bớt giận, nô tỳ biết lỗi rồi, không dám tái phạm nữa.

“Cầu xin Đại gia tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ tuyệt đối không dám lần sau…

Thu Nguyệt cũng quỳ xuống: “Đều do nô tỳ bình thường quản lý không nghiêm, để các nàng lỡ lời, nô tỳ nguyện cùng chịu phạt.

Các nàng đều là đại nha hoàn thân cận của Tống Yên, cùng nàng quản lý sổ sách, công việc lớn nhỏ và các nha hoàn khác. Giờ đây lại quỳ đầy đất, khiến lòng Tống Yên nghẹn lại. Nàng lại nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, càng có lý do để tin rằng hắn rõ ràng đang nhằm vào nàng.

Nàng bèn nhìn hắn nói: “Đại gia không muốn thấy các nàng, mà thiếp thì không thể thiếu các nàng. Cũng đơn giản thôi — Đại gia đừng tới viện này nữa, không thấy thiếp thì cũng chẳng gặp họ.

Lời vừa thốt ra, các nha hoàn đều sửng sốt kinh hoảng, tiếng khóc cũng tắt ngấm, trân trân nhìn nàng. Thu Nguyệt vội kéo váy nàng ra hiệu nên nhận sai.

Nhưng Tống Yên không nghe, thái độ cứng rắn, nhìn thẳng vào Ngụy Kỳ.

Ngụy Kỳ siết chặt tay trong tay áo, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nói một lời nào, xoay người rời khỏi viện.

Hắn vừa đi, Xuân Hồng và Hạ Tang liền òa khóc. Tống Yên cúi người đỡ Thu Nguyệt, nói với các nàng: “Không sao, đứng dậy đi.

Xuân Hồng biết mình gây ra đại họa, khiến chủ tử vợ chồng bất hòa, nên vẫn không chịu đứng lên, bất lực nói: “Đều tại nô tỳ, Đại gia lần này thật sự nổi giận rồi, biết làm sao bây giờ… Nàng vừa nói vừa tự tát mình: “Tại nô tỳ nói năng linh tinh!

Tống Yên bước đến đỡ hai người họ dậy: “Ta thấy chuyện không liên quan đến các ngươi, hắn là có điều bất mãn với ta.

Nếu không có chuyện lần trước, nàng còn có thể nghĩ rằng hắn chỉ là người con hiếu thuận, vì nha hoàn nói xấu mẹ mình mà tức giận. Nhưng sau chuyện đó, nàng biết hắn đã sớm mang sẵn lửa giận trong lòng, lần này chỉ là mượn cớ phát tiết.

Nhưng nàng cũng không thấy mình đã làm gì sai để đến mức bị hắn làm nhục thể diện như thế.

Nàng lặng lẽ trở vào phòng.

Không kìm được, sống mũi chợt cay xè.

Thực ra trong lòng nàng cũng rất giận — yên ổn đang yên, hắn lại nóng lạnh thất thường, lúc thì bỗng tỏ ra có hứng thú, lời nói nhẹ nhàng ấm áp, lúc lại như nàng làm điều gì đắc tội, sắc mặt lạnh như băng. Như thể nàng là một con mèo con chó hắn nuôi — vui thì vuốt ve, không vui thì đá một cú.

Nàng đã cố gắng làm người vợ hiền thục dịu dàng, nhưng nàng cũng là con người.

Cho nên hôm nay nàng cũng không nhịn nữa, cố tình đối đầu với hắn. Nàng thật sự muốn biết, có phải chỉ vì mấy câu nói xấu mẹ hắn mà hắn định hưu nàng thật hay không.