Thu Nguyệt quả thực bất ngờ, không hiểu vì sao Ngụy Hy lại đột nhiên hỏi chuyện đó.

Một lúc lâu, nàng cũng không biết phải trả lời thế nào. Nhưng vốn là người trầm ổn, nàng liền đáp: “Hy tiểu thư sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?

Nàng không trả lời mà lại hỏi ngược, nhưng Ngụy Hy đã từ nét bối rối ban nãy và câu trả lời của Thu Nguyệt mà hiểu được — nàng biết.

Ngay cả người mới vào như Thu Nguyệt cũng biết, thì chắc chắn Xuân Hồng cũng biết, cả phủ trên dưới đều biết.

Nàng cúi đầu nói: “Ta lờ mờ đoán được chuyện này, nhưng không biết rõ lắm… Tỷ có biết nhà bên đó… tên là gì không?

Thu Nguyệt đáp: “Chuyện đó thì làm sao ta biết được, trừ khi cố ý đi hỏi. Chẳng phải nói là cùng chi trong tộc sao?

Nói xong lại hạ giọng khuyên nhủ: “Nhưng dù thế nào, chuyện này ta không nên hỏi, cô lại càng không nên hỏi. Cô là con gái của Đại gia và Đại thiếu phu nhân, đã tế cáo tổ tiên trong tông đường, được các trưởng lão trong tộc chứng kiến rồi, từ đó đã cắt đứt hoàn toàn với nhà cũ. Giờ cô là trưởng nữ của Đại gia, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Nếu cô còn đi tìm hiểu nhà cũ, người trong phủ sẽ nghĩ thế nào đây?

Ngụy Hy biết Thu Nguyệt nói đúng, nhưng nàng không hề biết là người ta đã tìm đến nàng trước.

Nàng gật đầu, xem như đã hiểu. Thu Nguyệt hỏi tiếp: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

Ngụy Hy do dự một lát, tiện miệng đáp: “Hôm nay là ngày giỗ mẹ ruột, ta đi cúng bà, nên chợt nhớ tới thôi.

“Vậy sau này đừng nhắc nữa. Thiếu phu nhân từng nói, cô chính là trưởng nữ của Đại gia, đường đường chính chính, chuyện có nhận nuôi hay không thì cứ xem như chưa từng tồn tại.

Ngụy Hy gật đầu.

Buổi chiều trở về phòng, trong lòng nàng vẫn cứ nhớ đến chuyện ban ngày.

Nàng không biết nên làm thế nào. Nói là mặc kệ thì người kia rất có thể là ca ca ruột của nàng; mà nếu để tâm, thì nên để tâm thế nào? Chạy đi nhờ Tống Yên xin một chân việc làm cho hắn sao?

Dù Tống Yên có đồng ý hay không, bản thân nàng cũng thấy khó xử.

Lúc thì do dự không biết có nên hỏi Giang di nương, lúc lại nghĩ… liệu có nên hỏi kế mẫu?

Đúng lúc nhớ ra vài ngày tới phụ thân được nghỉ, sẽ có thời gian rảnh. Liệu nàng có nên chọn lúc cả hai người đều có mặt để nói chuyện không?

Nàng không dám chắc. Đêm hôm ấy, nàng cứ trằn trọc, nửa đêm vẫn chưa ngủ nổi.

Hai ngày này, Tống Yên thường xuyên đến Tú Xuân Đường. Nhị phu nhân mang thai lần này khá gấp, nghe nói thai tượng cũng không ổn định, hận không thể nằm giường suốt ngày, nên mọi việc lớn nhỏ đều giao cho Tống Yên và con dâu là Chu Mạn Mạn.

Chu Mạn Mạn lại là người chẳng mấy bận tâm chuyện gì. Dặn nàng tiếp đón mối mai sớm, nàng lại ngủ quên. Hôm trước phạm lỗi bị Nhị phu nhân trách mắng một trận, hôm sau lại tái phạm. Nhị phu nhân cũng đành bất lực, dứt khoát giao hết cho Tống Yên xử lý.

Chính vào lúc này, Tống Yên mới biết thì ra đón mối mai phải chuẩn bị tiệc thế nào, thưởng bao nhiêu bạc; khi đưa lễ cưới tới thì phải cử người nào ra tiếp đón, mỗi người lại phải chia bao nhiêu hỉ tiền... Dù bận bịu, nhưng nàng lại càng cảm thấy mình không còn là một cô dâu mới rụt rè vụng về, mà là một người có vị trí vững chắc, là nhân vật không thể thiếu trong phủ Quốc công.

Buổi chiều, Nhị phu nhân giữ nàng ở lại Tú Xuân Đường trò chuyện, nhưng nàng nói Ngụy Kỳ ở nhà, nên xin phép quay về.

Thu Nguyệt và Xuân Hồng cùng nàng về, vào phòng thì thấy Ngụy Kỳ đang ngồi bên bàn viết.

Tống Yên hỏi: “Phu quân đã dùng cơm trưa chưa?

“Ừ.

Nàng liền vào phòng ngồi xuống, Thu Nguyệt dâng trà, hỏi: “Ngày mai nạp chinh, thiếu phu nhân mặc chiếc áo ngắn màu sen nhạt có thêu hoa chăng? Nếu mặc, thì để tối nay em sai người mang đi xông hương.

Áo ngày mai mặc sẽ được xông hương từ đêm trước, để đến hôm sau người mặc sẽ thơm tho dịu nhẹ.

Xuân Hồng lại nói: “Chiếc màu sen nhạt đó có hơi dừ quá không? Em thấy mặc chiếc đỏ son kia thì rực rỡ hơn, thiếu phu nhân lại là người chủ trì, đảm bảo hôm đó ai cũng nhớ mãi không quên rằng thiếu phu nhân vừa xinh đẹp lại vừa tháo vát.

“Nhưng đỏ son thì quá rực, nổi bật quá. Tam thiếu phu nhân chắc chắn cũng sẽ mặc màu tươi, khiến người ta cảm thấy các nàng dâu phủ này ai cũng lòe loẹt hơn cả cô dâu. Ta mặc chiếc màu mơ là được rồi. Tống Yên nói.

“Vậy thì màu mơ nhé. Thu Nguyệt và Xuân Hồng không tranh cãi nữa. Một lúc sau, Tống Yên bảo họ đi làm việc, còn nàng thì uống mấy ngụm trà, nghỉ ngơi một lát, chợt nhớ ra điều gì, bèn đến trước bàn trang điểm chọn chiếc trâm phượng mạ vàng mới làm.

Có tiền rồi, nàng đã làm mấy món trang sức mới, trong đó thích nhất là chiếc trâm phượng lệch này. Ngày mai mặc áo váy màu mơ, cài món này là hợp nhất.

Nhưng cây trâm nhỏ gắn hoa trai bên cạnh thì không hợp, nàng lại chọn một đóa hoa châu màu hồng nhạt thử cài, rồi đổi sang đôi hoa tai khác. Cuối cùng đeo thử một vòng cổ chạm nổi hoa lá và bướm. Nhưng vòng cổ này hơi nhỏ, nàng phải đeo phần cổ trước rồi mới móc phần dây bên dưới — đồ chạm khắc vàng tinh xảo nên nàng cúi thấp đầu loay hoay mãi không xong.

Đang nghĩ có nên gọi Thu Nguyệt đến giúp không, ngẩng đầu lên lại thấy Ngụy Kỳ đang nhìn mình.

Nàng đã quên mất là trong phòng còn người. Nàng cứ thế đổi trâm, thay hoa tai, ngắm trước gương một hồi lâu.

Có chút ngượng ngùng, thì nghe hắn nói: “Để ta giúp nàng đeo nhé?

Tống Yên cầm vòng cổ bước đến trước mặt hắn. Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, giúp nàng móc dây vòng, rồi ngẩng lên nhìn nàng.

Khoảng cách gần thế này, lại thêm tư thế này, khiến nàng xấu hổ. Nàng liền hỏi: “Vòng cổ này với trâm có hợp nhau không?

Ngụy Kỳ mỉm cười: “Tất nhiên là hợp.

“Hợp… thì tốt rồi. Nàng ngồi có phần không thoải mái, định đứng lên thì bị hắn ôm eo giữ lại: “Thoa son đậm thêm chút nữa sẽ càng đẹp.

“Có phải quá bắt mắt rồi không?

“Bắt mắt thì trách son phấn gì được, là do nàng vốn đã bắt mắt.

“Ý chàng là gì? Sao nghe như không phải khen thiếp?

Ngụy Kỳ cười, nhéo cằm nàng, chăm chú ngắm nhìn: “Khen nàng đẹp không gọi là khen sao? Ta đâu có bảo nàng mê hoặc, chuyên dụ dỗ phu quân đâu.

Đang nói thì bên ngoài có tiếng động khẽ, Tống Yên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thoáng thấy vạt áo ai đó lướt qua cửa.

Nàng đứng dậy khỏi đùi Ngụy Kỳ, bước ra ngoài xem thì vừa lúc thấy Ngụy Hy đi vào gian phòng phía đông.

Vừa rồi là nàng ấy sao?

Ngụy Kỳ phía sau hỏi: “Ai thế?

Tống Yên quay lại, nói: “Hình như là Hy thư nhi, đều tại chàng không chịu buông thiếp ra, để con bé nhìn thấy thì thật không hay.

“Là nó sao? Bị con gái bắt gặp, Ngụy Kỳ cũng thấy có phần ngượng ngùng. Nhưng nhìn thấy vẻ xấu hổ lại pha giận dỗi của Tống Yên, cảm giác ngượng ấy liền tan biến, chỉ khẽ bật cười.

Ngụy Hy vội vã quay về phòng, trong đầu vẫn văng vẳng cảnh tượng vừa thoáng qua.

Nàng thực sự đã thấy kế mẫu ngồi trên đùi phụ thân, phụ thân ôm nàng ta trong lòng, còn cười nói: “Luôn dụ dỗ phu quân...

Trong ấn tượng của nàng, tuy kế mẫu ở núi Thúy Vi hoạt bát hơn một chút, nhưng về đến phủ Quốc công thì luôn nghiêm trang đoan chính; còn phụ thân lại là người nghiêm túc điển hình, hiếm khi đùa cợt. Nào ngờ sau lưng lại như vậy với kế mẫu.

Vốn đã cân nhắc rất lâu mới quyết định đi tìm họ để nói về chuyện của Ngụy Ngũ Đức, ai ngờ lại chọn sai thời điểm. Không biết họ có nhận ra người vừa rồi là nàng không, giờ nàng càng không dám tới nữa.

Đến tối, Tống Yên lại sang Tú Xuân Đường một chuyến. Trên đường về, nàng hỏi nha hoàn: “Tú Xuân Đường náo nhiệt thế, sao không thấy Hy thư nhi sang chơi?

Xuân Hồng đáp: “Hôm kia còn qua, hôm qua thì không, sáng nay ngủ li bì, bảo là tối qua mất ngủ. Em thấy chiều nay cũng uể oải lắm.

Thu Nguyệt lại chợt nhớ ra: “Nhắc mới nhớ, hôm kia cô Hy bỗng hỏi em có biết cô ấy là con nuôi không, làm em sững cả người. Cô ấy còn hỏi em có biết nhà bên kia tên là gì. Em bảo không biết, hỏi sao lại hỏi vậy, cô nói hôm đó là ngày giỗ của Đại thiếu phu nhân quá cố nên mới nhớ ra.

Tống Yên ngạc nhiên. Chuyện Ngụy Hy có thể đã biết mình là con nuôi thì nàng từng đoán, nhưng không nghĩ nàng ấy sẽ chủ động nhắc đến.

Lẽ ra... phải là điều nàng ấy để tâm rất sâu mới đúng.

Chẳng lẽ là vì thân với Thu Nguyệt nên tiện miệng nói ra?

Nàng lại nghĩ đến vạt áo mình thấy lướt qua ban chiều.

Cuối cùng nàng hỏi: “Hôm kia là ngày giỗ của Đại thiếu phu nhân sao?

“Cô Hy nói vậy, nhưng bà ấy mất đã nhiều năm, chắc không cần tế lễ nữa đâu? — Thu Nguyệt đáp.

Tống Yên gật đầu: “Ừ, phải.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: thì ra Đại thiếu phu nhân mất vào thời gian này sao?

Tối đó, khi vai của Ngụy Kỳ lay nhẹ trước mặt nàng, nàng đột nhiên nhớ lại chuyện ban ngày.

Đêm hôm kia, ngọn nến đang cháy bỗng tắt ngóm. Lúc đó nàng còn thấy kỳ lạ. Giờ mới biết hôm kia là ngày giỗ của Đại thiếu phu nhân… Không lẽ… là bà ấy về?

Vậy thì giờ...

Nàng ngẩn người, bị người đàn ông bên trên phát hiện, thân mình ép xuống, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?

Nàng không nhịn được ngửa cổ tránh né, vội hoàn hồn, bám lấy tay hắn. Đến khi kết thúc, nàng chợt hỏi: “Trước đây giường trong phòng này đặt chỗ này sao?

Giường tân phòng thường là đồ cưới của tân nương, chiếc giường hiện tại trong phòng là giường cưới của nàng. Vậy chiếc giường trước đây của Đại thiếu phu nhân thì sao? Có phải cũng đặt đúng vị trí này? Có phải bà ấy cũng từng nằm ở chính chỗ nàng đang nằm?

Nếu thật sự có linh hồn, nếu hồn của Đại thiếu phu nhân có thể quay lại, thấy chồng mình và vợ mới thân mật trên chính chiếc giường ấy…

Chắc chắn sẽ oán hận chứ? Rồi thổi tắt nến, để nàng biết là bà ấy từng đến?

Tống Yên rùng mình, vội kéo chăn trùm kín người.

Ngụy Kỳ bị hỏi bất ngờ: “Trước kia? Hắn nghĩ một chút: “Phòng này bỏ không nhiều năm rồi, trước đây thế nào ta cũng không nhớ nữa. Nàng hỏi chuyện đó làm gì?

“Thiếp nghe nói hôm kia là ngày giỗ của Đại thiếu phu nhân, mà hôm đó đèn bỗng dưng tắt, nên mới... Tống Yên nhìn hắn.

Hắn khựng lại một chút, rồi hiểu ra nàng đang nói gì, không nhịn được bật cười: “Nàng đang nghĩ gì vậy chứ. Người chết như đèn tắt, nếu đã có thể về thổi tắt đèn, sao cha ta không về thăm ta một lần? Ông ấy mất đột ngột, lại đang tuổi tráng niên, lúc chết còn không nhắm mắt được kìa.

Thấy hắn không xem trọng, nàng cũng thấy yên tâm phần nào, qua một lúc lại hỏi: “Vậy lúc đó các người có mời thầy đến siêu độ không?

Ngụy Kỳ vuốt tóc nàng: “Nàng yên tâm, có mời, có tụng kinh rồi. Bà ấy ra đi thanh thản, không vướng bận gì cả. Hơn nữa, bà ấy là người hiền hậu lương thiện, sẽ không làm khó người sống đâu.

“Vậy sao… Chả trách người ta luôn khen ngợi bà ấy. Giọng Tống Yên có phần ủ ê.

“Sao thế? Ngụy Kỳ dịu giọng hỏi: “Ghen à?

“Không… chỉ là trong lòng con người, luôn có sự so sánh thôi…

Có chị em dâu thì sẽ so sánh chị em dâu, có vợ trước vợ sau thì cũng sẽ so bì. Mà Đại thiếu phu nhân lại xuất thân cao quý, đối xử hòa nhã, nàng làm sao mà bì được?

Ngụy Kỳ nói: “Nếu nàng để tâm, vậy thì chúng ta chuyển đến Cảnh Hòa Đường ở nhé. Đại thiếu phu nhân chưa từng đến đó.

“Vậy sao? Thế thì sao gối của bà ấy vẫn còn đặt ở đó? — câu này Tống Yên không nói ra, vì e rằng sẽ khiến mình trông quá hẹp hòi.

Nàng dựa vào vai hắn, nhắm mắt lại: “Không chuyển nữa, phiền phức lắm. Chàng nói bà ấy sẽ không quay về thì thiếp tin. Thiếp ngủ đây, mai là ngày nạp chinh, nhị thẩm bảo thiếp đến sớm một chút.

Ngụy Kỳ ôm lấy nàng: “Nàng cứ ngủ, có ta ở đây rồi.

Đàn ông dương khí vượng, thân nhiệt lại ấm, tựa vào thật khiến người ta thấy yên tâm. Quả nhiên, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.