Khi từ bãi cỏ trở về thì mặt trời đã lặn, bầu trời rực đỏ như lửa, cái nóng cũng dần tan, trên núi lại bắt đầu trở nên mát mẻ.

Đây là ngày cuối cùng trên núi, Tống Yên và Cung Ngọc Lam đã hẹn nhau cùng ngâm suối nước nóng để xua tan mỏi mệt, vừa tán gẫu, vừa xem như nói lời từ biệt với khoảng thời gian nhàn nhã ngắn ngủi này.

Trong suối nước nóng, Cung Ngọc Lam nói với nàng: “Sau này ta không tin ngươi nữa đâu. Hôm trước còn nói phu quân muốn nạp thiếp, bảo hắn đã sớm hết tình, về sau chẳng còn gì để mong… Làm ta buồn thay cho ngươi, khuyên mãi một hồi. Kết quả thì sao? Quay đầu hai người lại cùng cưỡi ngựa, ân ân ái ái. Chẳng phải ngươi đang lấy ta ra làm trò vui đấy sao?

Tống Yên vội vàng giải thích: “Sao ta lại lấy ngươi ra làm trò đùa, ta nói thật cả đấy!

“Hừ!

Tống Yên bất đắc dĩ: “Ta biết, nhìn bên ngoài thì có vẻ không tệ, vì Ngụy Kỳ quả thực không phải kẻ phong lưu háo sắc hay đánh chửi thê tử. Nên ngày thường giữa ta và hắn cũng coi như hòa thuận. Nhưng ta hiểu rõ, về đến nhà, có khi cả tháng chẳng gặp được mấy lần. Nếu ngươi chịu uất ức, mệt mỏi hay bệnh tật, hắn cũng chẳng hay biết, bởi với hắn, điều đó không quan trọng.

“Trong lòng hắn là gia quốc thiên hạ, là danh vọng của dòng họ Ngụy. Còn nữ nhân, chỉ là dung nhan sắc đẹp. Thê tử chẳng qua là mối kết giao hai nhà, là người sinh con đẻ cái… Không thể nói là công cụ, nhưng ta tồn tại là để làm những việc ấy. Dù đổi là ai, hắn cũng sẽ đối xử giống hệt vậy.

Cung Ngọc Lam nhìn nàng: “Ta không hiểu lắm, nhưng hắn đối với ngươi vẫn tốt, còn đưa ngươi lên núi thư giãn mà.

“Chính là vì nếu một ngày nào đó ta bị bệnh hoặc qua đời sớm, hắn chắc cũng buồn một chút—một hai ngày thôi, rồi cũng sẽ quên. Chờ gia đình sắp xếp người mới, hắn vẫn có thể đưa vị tân thê kia lên núi thư giãn như thường. Ngươi hiểu chưa?

Cung Ngọc Lam gật đầu.

“Chính là kiểu trong mấy quyển truyện, phu quân của nữ chính ngoại tình ấy. Bề ngoài chẳng thiếu thốn thứ gì, nhưng cứng nhắc, khô khan. Người phụ nữ cảm thấy cô đơn, rồi đi tìm kẻ tình lang.

Tống Yên liếc nhìn nàng, ý vị sâu xa: “Chẳng phải ngươi đã lén đọc mấy cuốn truyện như thế sao?

Cung Ngọc Lam đỏ mặt: “Ta đâu có đọc mấy truyện tầm bậy đó!

“Không đọc sao lại biết là truyện tầm bậy?

“Thì… ngươi cũng đọc mà! Còn dám nói ta!

“Ta khác ngươi, ta đã thành thân rồi. Ngươi vẫn còn là thiếu nữ chưa xuất giá đấy nhé.

“Cũng… cũng không còn bao lâu nữa. Mà ta đọc cũng không biết nó viết kiểu đó. Cung Ngọc Lam ngượng ngùng giải thích.

Tống Yên bật cười, thầm nghĩ đến ngày Ngọc Lam thành thân, không biết nàng ấy sẽ vui mừng đến mức nào. Đêm động phòng hoa chúc ấy, e là còn ngọt ngào hơn nàng năm xưa.

Đến khi đó, nàng nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ thật hậu hĩnh, chúc nàng ấy phu thê tình thâm, mọi điều thuận lợi.

Hôm sau, mọi người từ biệt vương phi, xuống núi. Cung Ngọc Lam trở về phủ họ Cung, còn Tống Yên thì cùng Ngụy Kỳ và Ngụy Hy quay về phủ Quốc công.

Vừa mới vào cửa, Ngụy Kỳ đã nói: “Theo ta một chuyến.

Lời này tất nhiên là nói với Tống Yên. Nàng thấy kỳ lạ, liền bảo Ngụy Hy về trước, còn mình thì theo Ngụy Kỳ đến tòa nhà gọi là “Cảnh Hòa đường.

Ngụy Kỳ đưa nàng đến một gian chính phòng năm gian mà hắn thường ở, vừa vào trong lại nói: “Theo ta.

Nàng bèn đi theo hắn vào tận phòng ngủ bên trong—đây là lần đầu tiên nàng bước vào đây.

Bên trong bài trí giản dị và gọn gàng, không có lấy một chiếc bình trang trí, chỉ có hai giá sách, một bàn lớn bằng gỗ nam mộc, giường là giường gỗ có khung khắc đơn giản mà chắc chắn. Trên giường đặt một chiếc gối sứ hình vuông có vẽ tranh màu. Bề mặt gối nhẵn bóng, hiển nhiên đã dùng nhiều năm, trên đó vẽ quả lựu đỏ rực, quả to tròn đầy đặn, bên cạnh còn đề bốn chữ “Niên niên tuế tuế. Vì hình ảnh quá rực rỡ nên khá lạc lõng với sắc thái giản dị của căn phòng.

Đến lúc này nàng mới phản ứng lại—có lẽ đây là đồ cưới năm xưa của Đại phu nhân họ Quách.

Thời nay nhà nào gả con gái cũng đều chuẩn bị một đôi gối, ví như trong đồ cưới của nàng cũng có một đôi gối vải mềm. Còn rõ ràng Đại phu nhân thì là một đôi gối sứ tinh xảo.

Tranh vẽ quả lựu từng là kiểu họa phổ biến những năm trước, ý nghĩa là “sớm sinh quý tử, con đàn cháu đống. Đây hẳn là một trong hai chiếc. Không ngờ sau ngần ấy năm, hắn vẫn còn đang dùng.

Thật lòng mà nói, nàng không thấy khó chịu gì nhiều. Dù sao chiếc gối này nhìn qua cũng tốt, đôi khi người ta quen dùng đồ cũ thì cũng không muốn thay.

May mắn là hắn không đem cả đôi gối ra để hai bên giường, nếu thế mới thật đáng sợ. Nàng đọc không ít truyện ma, thế nào cũng tưởng tượng ra cảnh đêm hôm Quách đại phu nhân về nằm ngủ bên hắn, rồi hôm sau theo hắn đến phòng nàng…

Vì đầu óc mơ màng như thế, nên nàng khẽ rùng mình một cái.

Ngụy Kỳ lúc này đã đi đến bên một cái tủ, mở cửa lấy ra một chiếc rương, đặt lên giường.

“Lại đây.

Tống Yên hoàn hồn, đi đến bên giường, ngồi xuống đối diện hắn.

Hắn mở ngăn kéo bên giường, lấy ra một thẻ bài bằng gỗ—loại thẻ này được chẻ từ một khối, một nửa ở chỗ hắn, một nửa ở nha môn, mỗi khi lĩnh vật phẩm phải ghép khớp mới được.

“Tháng Bảy này, triều đình sẽ phát ‘ngân tuyết hạ y’, có lúc chỉ là bạc, có khi có thêm vải vóc, gạo… Tất cả phải cầm thẻ này đến Hộ bộ để lĩnh. Nàng rảnh thì phái mấy người đáng tin, đánh xe đến lấy về.

“Còn chuyện bổng lộc hằng tháng, mẹ ta đã cố chấp thì cứ tùy bà. Còn số này sau này do nàng nhận, cũng có một khoản kha khá, tầm gần sáu trăm lượng. Cuối năm còn có ‘ngân rau than củi’, nhiều hơn lần này chút. Cộng lại khoảng một nghìn bốn trăm lượng.

Tống Yên trong lòng vô cùng chấn động.

Nàng biết lương bổng của Thượng thư Lục bộ rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này.

Một nghìn bốn trăm lượng—phụ thân nàng cả năm lĩnh cũng chưa được ngần ấy. Mà đây mới chỉ là tiền phụ cấp trong nửa năm.

Khó trách mẹ chồng nàng không chịu giao bổng lộc cho nàng giữ—số bạc ấy, quả thật quá nhiều!

Ngụy Kỳ đưa thẻ đối bài cho nàng, Tống Yên lúng túng đón lấy, nhận rồi mới sực nhớ mình còn chưa nói một câu cảm ơn.

Thôi, không nói thì không nói. Khó khăn lắm mới có được cơ hội này, thừa lúc hắn đang vui vẻ mà cầm lấy cũng yên tâm phần nào. Nhỡ đâu để bà mẹ chồng hay cô em chồng biết rồi lại ra tay ngăn cản, chẳng phải vịt đã nấu chín lại bay mất sao?

Tống Yên bèn không do dự, siết chặt thẻ bài trong tay.

Ngụy Kỳ thì không để ý nàng có khách sáo hay đắn đo gì, chỉ lấy chìa khóa, mở chiếc rương sơn đen vẽ thông đặt trên giường khi nãy.

“Đây là ngân phiếu và bạc ta cất riêng, cộng lại chắc khoảng… Hắn nghĩ ngợi, “có lẽ chưa tới hai vạn lượng. Trước còn có ít khế đất, nhưng phải đăng ký ở quan phủ, thôi bỏ qua. Tiền này, ta giữ lại một ít, nàng cần bao nhiêu thì lấy.

Vạn… vạn lượng?

Tống Yên nhìn đống đồ trong rương—một xấp ngân phiếu dày, hơn hai mươi thỏi vàng, bảy tám thỏi bạc.

Đây chỉ là tiền lẻ để bên người hắn?

Nàng không nhịn được khẽ hỏi: “Chàng… có từng vi phạm pháp luật không? Ví dụ như… tham ô nhận hối lộ gì đó?

Đang yên đang lành, sao lại có cả thỏi vàng thế kia? Theo nàng biết thì bổng lộc không phát bằng vàng mà.

Ngụy Kỳ ngẩn ra một chút rồi bật cười: “Chuyện đó nàng không cần lo. Chỉ là các khoản qua lại thường tình thôi, sẽ không đến mức bị điều tra.

Tống Yên nghĩ cũng phải. Chốn quan trường không đơn giản, nhưng hắn không phải người tham lam mê tiền, chắc cũng không đến mức làm liều.

Ngụy Kỳ nói: “Cứ lấy đi.

Tống Yên nhìn cái rương hồi lâu, trong lòng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm.

Hắn để nàng lấy, không giống đang thử lòng, có vẻ là thật lòng.

Nhưng lấy bao nhiêu là vừa?

Nàng rất muốn lấy một thỏi vàng—thứ ấy nhìn đã thấy đáng giá, mà cả đời nàng còn chưa từng chạm vào thỏi vàng thật. Vàng cũng là thứ chắc chắn nhất.

Một thỏi vàng… khoảng ba trăm lượng? Hay còn nhiều hơn?

Ngân phiếu cũng không tồi, tờ đầu tiên trên cùng nàng thấy là tờ một trăm lượng.

Nàng đưa tay, lấy tờ ngân phiếu đó.

Ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, nàng lại vươn tay lấy thêm một thỏi vàng.

Rồi dè dặt hỏi: “Hai thứ này… được không? nói xong liền giải thích: “Thật ra vào phủ Quốc công, một vài việc xã giao không thể quá sơ sài. Cũng có nhiều người chê thiếp ăn mặc đơn giản quá, thiếp sợ làm mất mặt phủ, nên muốn sắm sửa chút trang sức, y phục…

Lúc này Ngụy Kỳ mới hiểu—thì ra nàng chỉ định lấy một tờ ngân phiếu và một thỏi vàng.

Vậy hắn mở rương này ra làm gì?

Hắn liền lấy một xấp ngân phiếu, lại lấy hơn chục thỏi vàng, định đưa cho nàng. Nhưng nghĩ lại, hắn bỏ bớt một phần, chỉ giữ lại bốn năm thỏi vàng, năm tờ ngân phiếu cùng ba thỏi bạc, để sang một bên: “Phần còn lại này, nàng cầm lấy.

Tống Yên như choáng váng, cảm giác như đang mơ.

Cho đến khi bên ngoài vang lên vài tiếng ve kêu rõ ràng, khiến năm giác quan nàng tỉnh táo hơn, nàng mới ý thức được chuyện này là thật. Hắn vừa cho nàng một rương đầy tiền—thứ mà đến nằm mơ nàng cũng chưa từng dám nghĩ tới.

“Nhiều… nhiều quá rồi… nàng lắp bắp.

Lúc này nàng mới thấy, lời mỉa mai của Ngụy Phù dường như lại đúng. Nàng chưa từng thấy nhiều tiền như thế, đến nỗi không biết tiêu làm sao cho hết.

Không, đến chỗ cất giấu tiền cũng chẳng biết phải giấu ở đâu.

Ngụy Kỳ lại nói: “Nếu tạm thời chưa dùng tới, thì cứ cất đi cũng được. Chẳng phải nàng muốn mua trang sức mới sao? Ta nghe nói những bộ trâm cài thủ công hoa tơ rất đắt. Nàng cứ đi sắm sửa trước, không đủ lại nói với ta.

Ý hắn là: số tiền này nàng cứ dùng tùy ý, không cần để dành cho việc lớn như cưới vợ hay gả con?

Hoa tơ thủ công à, thế thì phải đặt bao nhiêu bộ cho hết từng này bạc?

Tống Yên bỗng thấy hổ thẹn. Hôm qua nàng còn ngồi than thở với Cung Ngọc Lam, nói xấu hắn, than mệt không chịu gần gũi với hắn…

Nàng sao có thể như thế được? Dựa vào đâu mà thầm so hắn với gã chồng gỗ đá trong truyện ngoại tình? Dựa vào đâu mà tránh né bổn phận làm vợ?

Có người chồng “gỗ đá nào lại đưa ngay mười mấy ngàn lượng bạc để nàng tiêu vặt chứ? Hắn thậm chí còn chưa từng ép nàng hầu hạ hắn.

“Đại gia có dùng bữa không? Hay là… để thiếp nấu cho đại gia nhé? Nàng chẳng còn lời nào để nói, chỉ muốn tự mình vào bếp, coi hắn như hoàng thượng mà phụng dưỡng.

Ngụy Kỳ không biết trong lòng nàng đang nổi sóng cuộn trào, nét mặt vẫn điềm tĩnh như thường, lắc đầu: “Không cần đâu. Ta còn có việc phải ra ngoài, cũng phải tới nha môn một chuyến, không cần chuẩn bị bữa tối. Vừa nói vừa thay y phục chuẩn bị ra ngoài.

Tống Yên vội đứng lên giúp hắn cởi đai lưng thay áo, vừa làm vừa lo lắng hỏi: “Trên đường ăn toàn lương khô, hay là vẫn kịp ăn món nóng? Đi trễ thế này có vất vả không?

“Có người bạn đồng niên muốn gặp, chắc là sẽ tới tửu lâu ăn cơm, sau đó tới Binh bộ, ta sẽ về sớm. Hắn đáp.

Tống Yên giúp hắn thay sang một bộ trường bào cổ tròn, chỉnh lại mũ miện cho ngay ngắn.

Hắn sắp ra cửa, chợt như nhớ ra điều gì: “À, suýt quên. Còn cái này nữa.

Rồi từ tủ bên giường lấy ra một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa của kho phủ—chính là gian phòng khóa cửa ở dãy Đông. Trong đó chứa những vật phẩm người khác tặng trong nhiều năm qua. Từ nay sổ sách và chìa khóa do nàng giữ, có gì thích dùng thì lấy, muốn biếu tặng cũng có thể chọn trong đó. Sổ sách ở chỗ Hoàng ma ma, nàng chỉ cần nói là ta dặn, bà ấy sẽ đưa.