Trời tối, đêm buông xuống. Tống Yên đã mệt mỏi từ sớm, vừa chạm giường đã ngủ say. Ngụy Kỳ nằm bên cạnh nàng lại không ngủ được — xưa nay hắn chưa từng đi ngủ sớm như vậy.

Âm thanh thác nước ở nơi xa vẫn không dứt, tựa như ngoài cửa sổ đang đổ mưa lớn. Rõ ràng là náo động, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy yên tĩnh lạ thường.

Sự nhàn nhã như thế này, đối với hắn mà nói, là lần đầu tiên.

Hắn quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên bờ vai nàng.

Không hiểu sao người nàng lại thơm đến vậy, lại mềm mại đến thế. Sự dịu dàng mềm mượt lúc chiều đã khiến người ta không cách nào thoát ra được.

Một tháng trước hắn còn tự nhắc nhở bản thân đừng quá buông thả dục vọng, vậy mà một tháng sau, càng lúc càng lún sâu, không hề hối cải.

Thôi thì cứ thế đi, cũng chỉ phóng túng trong hai ngày này thôi, trở về thành thì mọi thứ sẽ lại quay về như cũ.

Sáng sớm hôm sau, họ gặp Tiêu Gia Ngôn ở ngoài biệt viện.

Đã gọi là đi chơi, Tống Yên dĩ nhiên gọi cả Cung Ngọc Lam đi cùng. Tiêu Gia Ngôn cũng dẫn theo cháu gái, cộng thêm Ngụy Hy , tổng cộng là một nhóm đông vui.

Tiêu Gia Ngôn nhìn Ngụy Kỳ , cười nhẹ nói: “Chỉ sợ biểu ca bận rộn, vốn không dám quấy rầy, nghĩ tới nghĩ lui mới mở lời, không ngờ biểu ca lại đồng ý thật.

“Lần cuối cùng cưỡi ngựa trên bãi cỏ là hồi ở Thường Châu mấy năm trước. Giờ có cơ hội, ta cũng muốn thử lại. Ngụy Kỳ đáp.

Mọi người cùng đi về phía bắc ngọn núi. Đến nơi mới thấy quả thật là một vùng cỏ rộng lớn, rất thích hợp để cưỡi ngựa, cũng như thả diều.

Hôm nay gió lớn, mặt trời khi ẩn khi hiện sau mây, không quá nóng. Tiêu Gia Ngôn và Ngụy Kỳ đi dắt ngựa, đám nữ nhân bắt đầu thả diều.

Nhưng gió hè vốn không nhẹ, lại không biết là do gió, do diều, hay là do tay nghề của họ kém, mà xoay xở mãi, diều cũng không bay lên nổi, chỉ lượn lờ vòng vòng trên không.

Đúng lúc này, Tiêu Gia Ngôn cưỡi ngựa từ xa phi tới, tiếng vó ngựa dồn dập thu hút ánh nhìn của mọi người. Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía ấy.

Thiếu niên vận trang phục cưỡi ngựa, dẫn đầu phi nước đại, vung roi lao nhanh về phía trước. Khi con ngựa màu đỏ sậm đang lao băng băng, bỗng gặp một rãnh sâu, nó liền dừng lại, ngập ngừng không dám tiến lên.

Ngay lúc ấy, Ngụy Kỳ cưỡi con tuấn mã màu đen lao tới. Hắn vấn tóc bằng kim quan bạc, thân vận trường sam bó eo, gió lùa vào tà áo khiến cả người toát lên vẻ cứng cáp mà phiêu dật. Đến trước bờ rãnh, hắn vẫn ngồi vững vàng, thẳng lưng không chút sợ hãi. Tuấn mã dưới thân liền nhấc cả bốn vó, nhẹ nhàng vượt qua rãnh, một người một ngựa tiến dần về phía mọi người.

Tống Yên chợt cảm thấy, nếu hắn theo văn thì là Thượng thư Bộ Binh, còn nếu theo võ, nhất định cũng là một tướng quân dũng mãnh nơi sa trường.

Cuối cùng tất nhiên là ngựa của Ngụy Kỳ đến trước, Tiêu Gia Ngôn theo sau một bước. Công tử phủ Vương gia tuy thua, nhưng cũng không bực, chỉ cười nói: “Biểu ca đúng là khiêm tốn, bảo đã lâu không cưỡi, vậy mà chẳng kém gì quân sĩ trong doanh trại.

Ngụy Kỳ chỉ mỉm cười: “Ngựa này là bảo mã Tây Vực, can đảm hơn chút.

Lúc này Tiêu Gia Ngôn quay sang mấy người Tống Yên: “Diều của các cô vẫn chưa bay lên à?

Tống Yên đáp: “Vâng, gió lớn quá.

“Ta biết thả, để ta thử. Tiêu Gia Ngôn vừa nói vừa xuống ngựa, Cung Ngọc Lam liền đưa diều cho hắn.

“Cảm ơn nhiều. Hắn nhận lấy diều, bắt đầu thả. Cháu gái hắn, Tiêu Bội Lan, thì cầm đuôi diều chạy theo hỗ trợ.

Hắn ngắm gió, rồi chạy lên phía trước. Quả nhiên, diều bắt đầu bay lên được một đoạn, mấy cô gái bên này phấn khích liền đuổi theo.

Nhưng rồi khi diều đã lên cao, bắt đầu mất đà, Cung Ngọc Lam vội vàng nói: “Đừng nhả dây nữa, thêm nữa là nó rơi xuống đấy!

“Không sao, xem ta đây!

Tống Yên cũng nhắc: “Thật đấy, không thể thả thêm! Phải chạy về phía này!

Tiêu Gia Ngôn không nghe, quả nhiên chưa đầy chốc lát, diều đã rơi xuống. Mà khéo thế nào lại mắc vào một cái cây.

Tiêu Bội Lan hét lên: “Thúc thúc xem! Cháu đã bảo thúc đừng làm nữa, giờ thì hay rồi! Thúc phải trèo lên lấy xuống cho tụi cháu!

Tiêu Gia Ngôn chỉ cười, Cung Ngọc Lam và mấy người khác cũng cười, Tống Yên cũng hùa theo bắt hắn trèo cây lấy diều.

“Chỉ là trèo cây thôi mà. Các cô nhìn kìa, trên ấy còn có cái tổ chim, ta tiện tay lấy cả xuống cho. Tiêu Gia Ngôn nói.

“Mau mau mau! Thúc lên nhanh đi! Tiêu Bội Lan hối thúc.

Cung Ngọc Lam khẽ nói: “Tổ chim thì thôi đừng lấy xuống nữa, con chim mái kia thật đáng thương.

Tiêu Gia Ngôn đã bắt đầu trèo lên cây, các cô gái phía dưới vẫn cười nói ồn ào. Tống Yên quay đầu lại, trông thấy Ngụy Kỳ đã xuống ngựa, đang lặng lẽ nhìn về phía này.

Nàng bỗng nhận ra, nhóm người đang đùa vui ở đây đều là những cô gái chưa lập gia đình, mà nàng—một phụ nhân đã có chồng, còn là phu nhân của các lão—chẳng phải nên giữ chút đoan trang hay sao?

Nghĩ vậy, nàng ngừng cười, rời khỏi đám đông, bước từng bước vững vàng về phía Ngụy Kỳ . Đến trước mặt hắn, nàng nói: “Tứ công tử quả là người ôn hòa.

Thua cưỡi ngựa cũng không giận, bằng lòng chơi thả diều với các cô nương, lại còn vui vẻ trèo cây. Dù là công tử phủ Vương gia nhưng chẳng chút kiêu căng.

“Đúng vậy, Gia Ngôn tính tình hiền lành. Ngụy Kỳ hỏi nàng: “Sao nàng lại qua đây?

Tống Yên không đáp ngay, ánh mắt hắn khiến nàng không dám làm càn, liền chuyển chủ đề: “Con ngựa của đại gia… thiếp có thể sờ thử không?

Ngụy Kỳ hỏi lại: “Nàng dám à?

“Nếu nó không đá thiếp. Tống Yên cười nói.

Ngụy Kỳ đi đến cạnh ngựa: “Nó tên là Phong Lôi, tuy có dữ dằn, nhưng nhận chủ. Ta ở đây, nàng sờ thử cũng không sao.

Tống Yên tiến lại gần, đưa tay sờ lên cổ ngựa, lông mượt và bóng, cứng rắn mà ấm áp. Đến phần lưng ngựa thì là những khối cơ săn chắc, nàng gần như cảm nhận được sức mạnh đang cuồn cuộn dưới lớp da.

“Con ngựa này khỏe thật. Nếu ta là nam nhân, nhất định cũng cưỡi giỏi. Tống Yên nhìn con ngựa trước mặt, không khỏi đầy ao ước.

Ngụy Kỳ thoáng ngạc nhiên, hỏi nàng: “Nàng muốn cưỡi ngựa à?

“Lúc nhỏ từng muốn. Khi ấy ca ca mua một con ngựa, ta rất ngưỡng mộ, nhưng chỉ được học thêu thùa. Mẫu thân không cho ta động vào ngựa. Dù sao theo lễ giáo, thế giới rộng lớn là của nam nhân, còn nữ nhân chỉ quanh quẩn nơi khuê phòng.

Ngụy Kỳ nhìn nàng, im lặng một lát rồi nói: “Nàng có thể thử cưỡi một chút.

Tống Yên nghe vậy liền kinh ngạc, lắc đầu nói: “Thôi… con ngựa này cao thế… Hơn nữa phụ nữ cưỡi ngựa, nếu bị người ta nhìn thấy thì không hay.

“Chỉ là ‘lễ giáo’ thôi mà, hắn nói, “nhưng lễ giáo cũng là người đặt ra, đâu phải trời sinh đã định.

Tống Yên không ngờ, một các lão xuất thân khoa cử như hắn lại có thể nói ra rằng “lễ giáo là do người định, chẳng lẽ trong lòng hắn, “lễ giáo không hẳn là đạo lý trời ban?

Nàng vẫn còn do dự, Ngụy Kỳ đã nói: “Cứ thử xem. Có ta bên cạnh, sẽ không ai nói gì.

Tống Yên rón rén tiến đến gần lưng ngựa, hắn dạy nàng cách vịn vào đâu, bước lên bàn đạp thế nào, rồi đỡ nàng ngồi lên yên.

Con ngựa này thật cao, nàng ngồi lên gần như như lơ lửng giữa không trung, mà ngựa vừa bước đi, nàng liền “á lên một tiếng, lập tức cúi người ôm chặt lấy lưng ngựa.

Ngụy Kỳ dưới đất mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ cần nàng ngồi vững, nó sẽ không hất nàng xuống.

Tống Yên rướn người thấp xuống, cố gắng áp sát lưng ngựa để làm quen với độ cao.

Đợi nàng dần ổn định, Ngụy Kỳ liền dắt ngựa thong thả đi quanh bãi cỏ hai vòng. Nhìn sắc mặt nàng dần tươi tắn, rõ ràng đã bớt sợ, còn hưng phấn nhìn ra cánh đồng xa xa: “Đẹp quá!

Phía trước là một đoạn dốc thoai thoải, Ngụy Kỳ dừng chân, cũng lên ngựa, ngồi phía sau nàng, một tay cầm dây cương, một tay ôm lấy nàng, bất ngờ quát lớn: “Giá!

“Á——! Trong tiếng hò hét vang vọng, con tuấn mã màu đen lao vút xuống dốc, trời đất rộng lớn như ùa vào trong ngực, Phong Lôi xông qua đoạn dốc tới vùng cỏ bằng phẳng, tốc độ mới chậm lại một chút. Tống Yên từ sợ hãi hét to lúc đầu, đến về sau đã trở thành tiếng la vui vẻ đầy phấn khích.

Ngụy Kỳ thúc ngựa đi tiếp, mãi đến một dòng suối nhỏ, hắn mới dừng lại, tự mình xuống ngựa trước, rồi đỡ Tống Yên xuống theo.

Hắn dắt ngựa đến chỗ có cỏ non cho nó ăn, còn Tống Yên thì chạy đến bờ suối rửa tay, rửa được một lúc, đột nhiên quay đầu lại gọi: “Mau nhìn này, thiếp tìm được một viên đá màu xanh!

Ngụy Kỳ ngẩng đầu nhìn sang, thấy thiếu phụ ngồi xổm bên dòng suối trong veo, trong tay cầm viên đá xanh lấp lánh, gương mặt đỏ ửng vì vui vẻ, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm mai—một bức họa sống động khó quên.

Trong lòng hắn, khái niệm về “thê tử trước nay vẫn là: nối dõi tông đường, nuôi dưỡng con cái, quán xuyến hậu viện, vợ chồng kính nhường, từ đó gia đình và quốc gia mới có thể hòa thuận, hưng thịnh.

Nhưng khoảnh khắc thảnh thơi hôm nay lại khiến hắn nhận ra: chưa chắc đã là như thế.

Có lẽ trong lòng các nàng, cũng hướng về trời cao đất rộng. Nữ tử, không hẳn sinh ra đã đoan trang hiền thục, mà là lễ giáo khuôn mẫu khiến các nàng trở nên như vậy.

Hắn cũng ra suối rửa tay, rồi cùng nàng ngồi xuống bãi cỏ, nhìn về dãy núi xa xa.

“Viên đá này ta tặng cho Ngọc Lam nhé, hôm qua nàng ấy tìm mãi không được viên nào đẹp. Tống Yên vừa xoay viên đá trong tay vừa nói.

Nói rồi liếc nhìn Ngụy Kỳ một cái, như có điều muốn nói lại thôi.

Hắn hỏi: “Nàng muốn nói gì?

“Chỉ là… cảm tạ đại gia đã cho thiếp lên núi, không trách móc thiếp phóng túng, còn để thiếp cưỡi ngựa nữa.

Hắn im lặng một hồi, như đang do dự xem có nên “giáo huấn nàng chút gì không. Nhưng chờ một lúc, hắn chỉ nói: “Thỉnh thoảng giải sầu cũng không sao. Hơn nữa, nàng nhìn ta giống người quá nhiều quy củ sao?

Tống Yên nhìn hắn, chần chừ một lát rồi gật đầu: “Đại gia vốn dĩ đã rất có quy củ.

Hắn đáp: “Ta dù sao cũng là trưởng tử đích tôn trong nhà, lại là người làm quan, cần làm gương ở triều đình.

Nàng là thê tử của trưởng tử đích tôn thì sao? Chẳng phải cũng nên giữ mình khuôn phép? Tống Yên âm thầm nghĩ, cảm thấy lời hắn nói dường như cũng là một cách nhắc nhở.

Hai người từ bên suối quay lại, thấy Tiêu Gia Ngôn và mấy người kia đã không còn thả diều nữa, đang ngồi dưới tán cây ăn trái cây.

Diều xem chừng đã lấy xuống được, nằm trên bãi cỏ, còn cái tổ chim thì vẫn nguyên vẹn, chưa bị phá hoại vô cớ.

Mọi người trải một tấm vải trên cỏ, ngồi xung quanh. Trên đất bày đầy các loại hoa quả, bánh trái mang theo trong hộp. Tiêu Gia Ngôn ngồi ở vị trí chính giữa, Ngụy Hy và Tiêu Bội Lan ngồi đối diện hắn, Cung Ngọc Lam cũng ngồi bên đó nhưng ở mé ngoài.

Ngồi mé ngoài nên nàng cũng khó lấy được nhiều đồ ăn.

Tống Yên không có ở đây, Cung Ngọc Lam càng thấy lúng túng. Trong số họ, thân phận nàng là thấp nhất, tự nhiên chẳng dám tranh giành với đám người quyền quý.

Tiêu Gia Ngôn lại đích thân đưa đĩa dưa ngọt đến trước mặt nàng: “Dưa này lấy từ chỗ mẫu thân ta, cô nương nếm thử xem.

Cung Ngọc Lam không ngờ công tử phủ Vương gia lại để ý đến mình, vội cảm ơn. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Yên quay lại, liền nở nụ cười vui mừng.

Tống Yên lập tức quay lại nói với người phía sau: “Thiếp muốn xuống.

Tuy đều là người quen, không có trưởng bối, nhưng dù sao cũng nên giữ thể diện.

Ngụy Kỳ hiểu nàng cẩn trọng, liền xuống ngựa trước, rồi đưa tay đỡ nàng. Tống Yên phát hiện xuống ngựa còn khó hơn lên, vì bàn đạp cao quá.

Không để ý, cả người đã bị hắn bế thẳng xuống đất.

Nàng bối rối, đảo mắt nhìn quanh, thấy chỉ có Cung Ngọc Lam là đang nhìn, lúc này mới thở phào, chạy về phía nàng.

Cung Ngọc Lam mỉm cười với nàng.

Tống Yên đến dưới gốc cây, bảo Ngọc Lam nhích vào trong, còn mình ngồi xuống bên cạnh, Ngụy Kỳ thì đến ngồi cạnh Tiêu Gia Ngôn.

Tống Yên lấy viên đá màu xanh ra: “Nhìn nè, đẹp chứ? Tặng cho ngươi đó.

Cung Ngọc Lam vô cùng vui mừng, cầm viên đá ngắm thật lâu, cẩn thận cất vào túi gấm, rồi lấy ra một đóa hoa dại đỏ tươi: “Xem ta tìm được gì này, đẹp chứ? Tặng lại cho ngươi nhé, hoa tươi phối mỹ nhân, để ta cài cho ngươi.

Tống Yên cúi đầu, để nàng ấy cài hoa lên tóc.

Tiêu Gia Ngôn nhìn hai người, cười nói: “Sao lại khiến ta có cảm giác giống tình lang và thê thiếp trao tín vật cho nhau thế này. Nói rồi quay sang Ngụy Kỳ : “Nếu Cung cô nương là nam tử, e rằng biểu ca chẳng có cửa đâu.

Ngụy Kỳ mặt không đổi sắc, ung dung đáp: “Nghe nói vương phi đang sốt ruột tìm mối cho ngươi, vậy mới là nên gấp đó.

Tiêu Bội Lan và Ngụy Hy che miệng cười khúc khích. Tiêu Gia Ngôn thì lặng thinh, ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu ăn dưa.

Ngụy Kỳ liếc nhìn Tống Yên, thấy nàng rất tinh ý, đang gắp nhiều trái cây và bánh trái đặt trước mặt Cung Ngọc Lam. Đóa hoa cài trên đầu nàng… quả thực rất đẹp.

Chợt hắn nhớ lại, Ngũ đệ cũng từng tặng nàng tín vật.

Thật đúng là những tâm tình rảnh rỗi của đám thiếu niên, thích những thứ này.