Nhận thức ấy khiến u uất trong lòng hắn tan đi không ít.

Thu Nguyệt mang bánh khoai môn tới, hắn nếm thử một miếng, là vị mặn thơm.

Hắn đối với nàng, rốt cuộc vẫn là có chút áy náy. Mẫu thân và muội muội đã khiến nàng chịu ấm ức, hắn lại không hay biết, còn lạnh nhạt nàng suốt bấy lâu nay.

Hắn ăn uống rất yên lặng, mà sự yên lặng ấy lại dễ khiến người ta suy nghĩ miên man. Tống Yên liền nhớ đến suy đoán trước đó của mình: vì sao hắn lại đột nhiên đưa nàng lên núi Thúy Vi này dưỡng tâm? Mấy ngày qua, Thái Ngọc có vào cửa không?

Không đúng, nếu Thái Ngọc muốn danh chính ngôn thuận bước vào cửa, tất không thể thiếu lễ nghi mời trà, để nàng gật đầu đồng ý. Phủ Quốc công đâu đến nỗi vô lễ đến thế.

Hay là, vẫn chưa định cho vào cửa ngay, chỉ là hắn đã ngầm đồng ý rồi?

Hắn ăn vài miếng bánh, uống mấy ngụm trà, sau đó lên tiếng: “Ra phía sau ngồi đi, ta có lời muốn nói với nàng.

Phía sau viện có một cây hợp hoan, dưới gốc cây có chiếc bàn đá, hai người liền đến đó ngồi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, Tống Yên càng nghĩ càng thấy hắn định nói chuyện nạp Thái Ngọc, sắc mặt cũng đã sa sầm xuống.

Nào ngờ hắn vừa ngồi xuống lại không nói gì ngay, mà lại hỏi: “Sao thế? Không vui à?

Tống Yên âm thầm cân nhắc, cuối cùng kiên quyết đáp: “Nếu đại gia muốn nạp thiếp, thì chỉ có thể là Thu Nguyệt. Nếu là Thái Ngọc, ta không đồng ý.

Lúc này mà nuốt giận cho qua, sau này chỉ có thể tiếp tục chịu đựng hết lần này đến lần khác. Thà rằng lần này cứ quyết liệt một phen.

Ngụy Kỳ nhìn nàng: “Ý nàng là, người thiếp này, ta nhất định phải nạp?

Đến lượt Tống Yên ngơ ngác, một lúc sau mới nói: “Đại gia... không nạp sao?

“Những năm trước ta không cưới thêm, cũng chẳng nạp ai vào cửa. Giờ vừa mới cưới vợ mà đã vội nạp thiếp, ta nghĩ mình chưa đến nỗi vô liêm sỉ đến thế.

Lời hắn khiến Tống Yên có cảm giác như mình đã lăng nhục hắn, liền vội giải thích: “Nhưng đó là ý của mẫu thân.

“Dù là mẫu thân, cũng không phải chuyện gì cũng đúng. Hơn nữa, mẫu thân sai không ít chuyện, tự nhiên không thể lúc nào cũng nghe theo, hắn bình thản nói.

Tống Yên không đáp, hắn lại nhìn nàng: “Trước đó ta đã nói với mẫu thân rồi, ta không có ý muốn nạp thiếp, bảo bà đừng tự ý quyết định. Thái Ngọc hay Kim Ngọc đều không liên quan đến ta. Nhị muội cũng vậy, có chuyện lại không khuyên can mẫu thân, còn đưa ra chủ ý không thích hợp, ta cũng sẽ nhắc nhở muội ấy. Vậy nên Thái Ngọc gì đó tuyệt đối sẽ không bước vào cửa. Còn về Thu Nguyệt... cũng thế. Ta không muốn ai sắp đặt những chuyện này cho ta.

Hắn nói rất nghiêm túc, khiến nàng cảm thấy như mình vừa phạm phải lỗi lớn nào đó.

Nhưng nàng cũng đâu muốn như vậy, có người vợ chính thất nào lại tình nguyện chấp nhận chuyện ấy?

Dù sao đi nữa, quyết định của hắn khiến nàng hài lòng. Nàng cứ tưởng hắn sẽ nghe theo mẫu thân hắn...

“Vậy nên, sắc mặt nàng kém là vì tưởng ta định nạp Thái Ngọc vào cửa? Nàng nhìn thấy điều gì khiến nàng cho rằng ta hứng thú với chuyện này? hắn hỏi.

Tống Yên nói ra lý do của mình: “Mẫu thân đã sắp xếp như vậy, mà đại gia lại đột nhiên đưa ta đi dưỡng tâm, ta nghĩ... chuyện lạ như vậy rất có khả năng là để an ủi ta.

Ngụy Kỳ lúc này khẽ cười bất đắc dĩ: “Đúng là để an ủi nàng, nhưng là vì chuyện ở Tây viện. Đệ đệ và đệ muội của ta cãi nhau, khiến nàng bị liên lụy vô cớ. Ta sợ nàng để tâm nên để nàng ra ngoài tránh ít hôm. Đợi nàng về thì trong nhà cũng chẳng ai nhớ đến chuyện đó nữa. Mấy ngày nàng vắng mặt, nhị thúc mang về một con thần quy Nam Hải trăm tuổi, đặt trong viện của tổ phụ, khiến người trong nhà kéo nhau tới xem. Quả thật chẳng ai còn nhắc đến chuyện cũ.

Tống Yên nghe hắn nói mình “vô cớ bị liên lụy, trong lòng không khỏi xúc động, tâm tình cũng tốt lên nhiều, lại tò mò hỏi: “Thần quy trăm tuổi? Chắc là to lắm nhỉ?

“Về nhà rồi sẽ thấy. Tổ phụ rất thích, người già mà, thường hay thích những thứ như vậy. Ngụy Kỳ nói.

“Được, ta sẽ về xem. Có những lời này của hắn, lòng nàng cũng an ổn hơn. Sắp rời khỏi núi Thúy Vi rồi, cũng không còn luyến tiếc.

Nàng lại hỏi: “Sao đại gia lại đột nhiên đến đây?

“Dạo này ta nghỉ phép, Tứ công tử tới đây gặp vương phi, ta cùng đi với hắn. Vừa hay ở trên núi cũng quấy rầy vương phi đã lâu, mấy hôm nữa cũng phải quay về.

Tống Yên ngoan ngoãn đáp: “Vâng, cũng ở đây mấy ngày rồi, ta cũng chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ đi.

“Thật sao? Hắn bỗng hỏi ngược lại: “Ta còn tưởng nàng sẽ luyến tiếc nơi này, không muốn về nữa.

Tống Yên biết hắn có ẩn ý, mặt liền nóng bừng, vội giải thích: “Bình thường nơi này không có người ngoài... Vương phi cũng không đến đây...

Giải thích này có vẻ quá khiên cưỡng, ý như là—có người thì đứng đắn, không người thì tùy tiện?

Chính nàng cũng thấy hổ thẹn.

Ngụy Kỳ lại đáp: “Lúc ở Thường Châu, ta cũng từng thử một lần... quả thật rất mềm mại.

Tống Yên cười gượng: “Ta... chỉ đùa với Ngọc Lam thôi. Khi hắn nói những lời ấy, vẻ mặt vẫn bình thường, còn mang theo vài phần ôn hòa, hình như không có ý trách nàng chuyện vừa rồi. Nhưng mặt nàng lại càng nóng, chắc là đỏ bừng cả rồi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc bay tới bên má nàng, lúc này nàng mới phát hiện búi tóc mình đã hơi tán loạn, lại càng thêm xấu hổ, vội đưa tay vén tóc ra sau tai.

Sau đó, nàng len lén ngẩng mắt nhìn sắc mặt của hắn.

Hắn đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại lấp lánh thứ ánh sáng sâu thẳm không thể phớt lờ.

Ngay sau đó, hắn nghiêng người, chạm lên môi nàng.

Tống Yên vừa thấy hắn áp sát liền lập tức cúi đầu, hơi thở cũng bỗng chốc căng thẳng.

Tuy họ đã làm chuyện vợ chồng không ít lần, nhưng ban ngày ban mặt lại gần gũi đến thế, vẫn khiến người ta không khỏi ngượng ngập.

Nụ hôn ban đầu chỉ là khẽ chạm, rồi nhanh chóng trở nên mãnh liệt. Hắn vòng tay ôm lấy thân thể nàng, càng ôm càng siết chặt, sau đó tiến vào trong môi nàng.

Nàng thở không ra hơi, đôi mắt nhắm chặt lại.

Không quen, lại sợ nha hoàn bất chợt đến, đang âm thầm tính toán khi nào thì hắn dừng lại, chẳng ngờ thân thể bỗng nhẹ bẫng—nàng đã bị hắn bế bổng lên.

Nàng hoảng hốt mở to mắt, chỉ thấy hắn sải bước vào phòng, đá cửa đóng lại, rồi vùi nàng xuống nệm chăn.

Tống Yên luống cuống, vội vàng nhắc hắn: “Giờ… giờ vẫn còn ban ngày…

“Ban ngày thì ban ngày. Hắn chưa dứt lời đã cúi xuống lần nữa, đai thêu hoa hải đường trên người nàng bị vứt xuống đất.

Trong lòng nàng cực kỳ bất an, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Lúc này đang là chính ngọ, ánh nắng chiếu vào phòng sáng chói lòa, đến cả những lỗ chân lông li ti trên người cũng hiện rõ. Mà nàng thì đã bị cởi bỏ xiêm y, trần trụi lộ ra dưới ánh mắt hắn, không chút che đậy.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trầm ổn đến đáng sợ.

Nàng không dám mở mắt, quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại, khó khăn lắm mới kéo được một góc chăn lên che người, lại bị hắn giật xuống.

Lúc này hắn vừa bá đạo vừa thô bạo, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa dịu dàng thường ngày, dữ dội đến kinh hoàng.

Bên ngoài có tiếng chim hót, ve kêu râm ran, may mà còn có tiếng nước thác chảy rì rào không xa, có thể át đi một vài âm thanh khác.

Đến khi yên tĩnh lại đã là giữa chiều. Hắn không đi tắm ngay, mà ôm nàng trong lòng, dùng tay khẽ vân vê vành tai nàng.

“Thân thể nữ tử, ai cũng trắng như vậy sao? Hắn hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi, giọng điệu mang theo sự thỏa mãn.

Tống Yên thầm nghĩ, chẳng phải người nữ nhân hắn từng qua lại cũng không chỉ một hai người thôi sao, trong lòng chẳng lẽ không rõ?

Có điều Giang di nương cũng khá trắng, còn phu nhân cả nhà họ Quách chắc cũng làn da sáng sủa, nên hắn mới có thắc mắc như vậy: chẳng lẽ phụ nữ cởi đồ ra thì ai cũng trắng thế này?

Nàng nghĩ đến đó, cũng đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, liền không đáp. Hắn lại hỏi tiếp: “Có đau không? Vừa nãy ta dùng sức hơi mạnh, không ngờ lại đỏ cả lên.

Ý hắn là...

Vừa nói xong, hắn mới buông vành tai nàng, đưa tay xuống dưới. Nhưng không nắn nữa, chỉ dùng mu bàn tay khẽ vuốt, lại bị nàng kéo chăn lên che lại: “Cũng… cũng được, không sao.

Hắn bật cười khẽ, lại ôm lấy nàng: “Chỗ này quả thật mát mẻ hơn trong thành, nếu nàng thích, ta sẽ cho dựng một biệt viện trên núi, sau này muốn đến thì đến.

Tống Yên thầm khinh bỉ trong lòng, uể oải nói: “Đại gia muốn sao thì làm vậy.

Tưởng lần trước chỉ là buột miệng, giờ mới biết, bình thường hắn không nhiều lời, nhưng lên giường rồi lại thích tuôn ra lời ngon tiếng ngọt. Lần đầu nàng tin, chẳng lẽ lần hai còn tin được sao?

Ngụy Kỳ nhanh chóng cảm nhận được sự dửng dưng trong thái độ của nàng, nhìn nàng hỏi: “Sao thế, không thích sao?

“Không phải không thích, chỉ là cảm thấy ta đâu phải trẻ con ba tuổi, sau này đại gia đừng tùy tiện dỗ dành ta. Nàng không nhịn được nói.

Ngụy Kỳ im lặng hồi lâu.

Hắn không ngờ có ngày mình bị người ta dùng từ “tùy tiện dỗ dành.

Từ trước đến nay, hắn luôn tự cho mình là người một lời hứa nặng tựa ngàn vàng, chưa từng hứa suông. Thế mà trong mắt nàng, hắn lại giống như kẻ giỏi ba hoa khoác lác.

“Chẳng lẽ ta từng dỗ dành nàng sao? Hỏi xong câu đó, hắn liền nhớ đến chuyện tiền bổng lộc.

Quả thật lúc ấy hắn không ngờ mẫu thân lại không đồng ý, lại còn nghĩ trì hoãn hai năm cũng chẳng sao. Nào ngờ với nàng, lại thành ra lừa gạt.

Lại là một lúc im lặng rất lâu, sau đó hắn giải thích: “Khi tổ mẫu còn sống, phủ đã định xây một biệt viện. Lúc đó đang chọn lựa xem nên chọn suối nước nóng trên núi Thúy Vi, hay non nước hữu tình trên núi Bạch Vụ. Chỉ là sau tổ mẫu và phụ thân lần lượt qua đời, việc ấy bị trì hoãn. Ta về sẽ bàn lại với tổ phụ, chắc sẽ không có gì trở ngại.

Ý là hắn không phải hứa suông.

Thấy hắn nói rất thành khẩn, Tống Yên chỉ “ừm một tiếng.

Chỉ một tiếng “ừm, rõ ràng nàng cũng không quá trông đợi.

Vậy nên Ngụy Kỳ không nói gì nữa.

Lại qua nửa khắc, hắn hỏi nàng: “Đói chưa? Có muốn tắm xong rồi ăn cơm?

Tống Yên gật đầu: “Đại gia đi trước đi, thiếp nằm nghỉ thêm lát nữa. Dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi.

Ngụy Kỳ nhìn nàng, chợt nói: “Hay là, ta bế nàng đi nhé?

“À?

Chưa kịp phản ứng thì hắn đã xuống giường, kéo chăn nàng ra, nhẹ nhàng bế bổng nàng dậy.

Mặt nàng lại đỏ rực như quả anh đào chín mọng.

Khi đến suối nước nóng, cây trâm trên đầu nàng rơi xuống nước, búi tóc vốn đã lỏng lẻo nay bung ra, một lọn tóc dài rủ xuống vai.

Hắn trông thấy, liền cúi người xuống nước nhặt lấy cây trâm, ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn nàng. Không nói là sẽ đặt xuống, cũng không đưa lại cho nàng, chỉ nhìn nàng, ánh mắt từ gương mặt nàng lướt xuống bờ vai.

Chính là ánh mắt như khi còn trên giường ban nãy.

Nàng không khỏi cúi đầu, nhận ra chân mình đang chạm vào chân hắn, liền khẽ khàng muốn dịch ra sau.

Nhưng hắn lại nói: “Lại đây—

Vừa dứt lời đã đưa tay dài ra ôm nàng ngồi lên người mình.

“Đừng… đừng như vậy…

“Chỉ một lúc thôi.



Hắn vừa nâng tay lên vừa ghé sát tai nàng: “Mở mắt, nhìn ta.

Nhưng nàng lại nhắm chặt mắt, liên tục lắc đầu, mái tóc lỏng lẻo rơi thêm xuống quá nửa.

Trong nước gợn sóng dập dềnh.

“Mềm mại không xương, nhẹ như chim yến. Hắn cất lời bình phẩm.

Nàng vẫn nhắm mắt không đáp, chỉ vô lực bám chặt lấy đôi vai rộng và rắn rỏi của hắn, trong thoáng chốc nghẹn ngào không thể thốt nên lời.

Đến khi dùng cơm, đã là hoàng hôn, chính là bữa tối.

Ngụy Hy nghe nói phụ thân đã tới từ trước, nhưng nàng đang ngủ trưa nên chờ một lúc mới đến thỉnh an. Hôm nay sắc mặt phụ thân dường như tốt hơn mọi khi, còn để nàng cùng dùng bữa ở đây. Còn Tống Yên thì không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi ăn, nàng trông thấy nàng ấy ăn hẳn hai bát cơm đầy.

Ngụy Kỳ cũng hỏi han mấy câu về chuyện của Ngụy Hy ở đây, nói có lẽ ngày mai sẽ trở về.

Ngụy Hy tuy có phần lưu luyến, nhưng không dám thể hiện, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.

Đúng lúc đó, có một thái giám bước vào, mang theo một đĩa nho tím, nói là Tứ gia Tiêu Gia Ngôn sai mang tới, đồng thời thay mặt Tiêu Gia Ngôn nhắn hỏi Ngụy Kỳ và Tống Yên: Phía bắc núi Thúy Vi có một bãi cỏ, sáng mai có muốn cùng đến đó cưỡi ngựa thả diều không.

Lời vừa dứt, Ngụy Hy liền tròn mắt nhìn về phía Ngụy Kỳ , không nói gì, nhưng trong mắt hiện rõ vẻ trông ngóng.

Ngụy Kỳ liếc nhìn nàng một cái, sắp đáp thì lại quay đầu, ghé giọng hỏi Tống Yên: “Muốn đi không?

Hắn dường như rất hài lòng với mấy canh giờ ban chiều, nên lúc này giọng điệu cũng vô cùng dịu dàng.

Tống Yên vừa ăn xong bát cơm thứ hai, ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “Nếu có thể thì…

Dĩ nhiên là muốn đi, tuy mùa này chưa chắc thả diều được, nhưng ở trên núi vẫn thấy vui vẻ.

Ngụy Kỳ liền quay sang thái giám nói: “Bẩm lại với Tứ gia, sáng mai gặp.