Ngụy Hy đang nghịch bàn tính thì tay đột ngột khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng biết vị kế mẫu này sắp đi chơi ở núi Thúy Vi, lại còn được Tín Vương phi mời, nàng cũng phải công nhận kế mẫu rất xinh đẹp, chắc là vì hợp mắt Vương phi nên mới được mời… Biết vậy, nàng cũng thấy ngưỡng mộ, nhưng không dám tự mình đến xin cha cho đi. Không ngờ Tống Yên lại chủ động hỏi nàng như vậy.

Ngụy Hy ngập ngừng hồi lâu mới cất tiếng: “Con đi cùng… cha con có đồng ý không ạ?

Tống Yên hỏi: “Chắc không có gì mà không đồng ý đâu. Con đã gặp Tín Vương phi bao giờ chưa?

Ngụy Hy lắc đầu: “Chỉ từng nghe nói.

Tống Yên nói: “Bà ấy cũng xem như cô tổ của con, con đi cùng một chuyến vừa có thể đổi gió, mà con gái đến tuổi, gặp gỡ một vài trưởng bối trong kinh cũng có lợi cho hôn sự sau này.

Ngụy Hy trong lòng mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn dè dặt đáp: “Nếu cha con đồng ý, thì con đi ạ.

“Vậy để ta sai người nói với cha con một tiếng. Tống Yên vừa nói vừa xoay người chuẩn bị rời đi, rồi lại quay đầu dặn thêm: “Cha con chưa chắc đã về sớm, con cứ thu dọn trước những thứ cần thiết đi, chuẩn bị xong rồi tính.

Ngụy Hy lập tức gật đầu.

Tối hôm đó, Ngụy Kỳ quả nhiên về muộn, Xuân Hồng đợi đến khi hắn về liền bẩm báo việc Ngụy Hy muốn đi cùng. Ngụy Kỳ hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý. Xuân Hồng lập tức xách đèn lồng về báo tin. Lúc ấy Tống Yên đã đi ngủ, còn trong phòng Ngụy Hy vẫn sáng đèn, xem ra là mừng quá không ngủ được. Nghe tin vui, Ngụy Hy vui vẻ đến mức tháo ngay một túi hương trên tay thưởng cho Xuân Hồng.

Xuân Hồng không ngờ mình cũng có ngày được Ngụy Hy ban thưởng. Chiếc túi hương này dù là chất liệu hay đường thêu đều rất tinh xảo, lại gần như mới, nàng cảm kích không thôi, vội cảm tạ rồi dặn Ngụy Hy nghỉ sớm, mai còn phải dậy sớm, sau đó mới lui xuống.

Hôm sau từ sáng sớm, Tống Yên và Ngụy Hy đã cùng xuất phát. Vì đường xa nên họ đi xe ngựa, chưa đến hai khắc đã đến ngã ba giữa phố.

Tín Vương phi còn chưa tới, nhưng xe ngựa vừa dừng lại thì Cung Ngọc Lam đã đến. Mẹ nàng đích thân đưa tới, để nàng lên xe Tống Yên, còn tặng thêm ít điểm tâm và nước vải để mang theo, rồi mới rời đi.

Cung Ngọc Lam vừa lên xe thì bất ngờ thấy Ngụy Hy . Tống Yên nhanh chóng giới thiệu: “Đây là… con bé trong nhà ta, chỉ tên một chữ Hy. Nói xong lại nghiêm túc dặn Ngụy Hy : “Đây là con gái của học sĩ Cung ở Quảng Văn quán, cũng là bạn thân của ta từ nhỏ. Con gọi nàng một tiếng Cung cô cô đi.

Ngụy Hy ra ngoài vẫn rất biết lễ, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, chắp tay hành lễ với Cung Ngọc Lam : “Ngụy Hy tham kiến Cung cô cô.

Lúc này Cung Ngọc Lam mới biết nàng chính là con gái ruột sắp thành niên của trượng phu Tống Yên. Một phần thì chưa kịp thích nghi, một phần lại thấy e dè – nàng đâu dám để tiểu thư dòng chính phủ Quốc công hành lễ với mình, bối rối nói: “Ngụy Cô nương không cần đa lễ đâu, ta…

Nàng sờ tay vào chiếc vòng trên tay, lại thấy không ổn, liền chuyển qua sờ trâm trên đầu, cuối cùng nhìn sang chiếc quạt tròn trong tay – món nào cũng tiếc, món nào cũng thấy không tiện tặng. Thấy nàng luống cuống, Tống Yên liền nói ngay: “Thôi được rồi, không cần tặng gì đâu, con bé chẳng thiếu thứ gì cả.

Cung Ngọc Lam vẫn thấy ngại, cuối cùng tháo chiếc vòng tay đưa cho Ngụy Hy : “Chiếc này… có lẽ màu sắc hơi kém, nếu cô nương không thích thì có thể thưởng cho hạ nhân cũng được.

Ngụy Hy nhìn sang Tống Yên, Tống Yên đẩy tay Cung Ngọc Lam lại: “Ta đã nói không cần là không cần, ngươi cứ giữ lại mà dùng. Sau còn phải diện kiến Tín Vương phi nữa!

Nhà họ Cung và nhà họ Tống đều không phải vọng tộc, từ đời cha đời ông mới thi đỗ mà vào được kinh thành, lại chẳng có tổ nghiệp, mua được căn nhà cũng mất nửa đời tích góp. Tống Yên hiểu rõ – để không mất mặt trước Tín Vương phi , chắc chắn Cung Ngọc Lam đã đeo hết trang sức tốt nhất trên người, cái vòng này có khi là vật quý giá nhất của nàng, mà đưa cho Ngụy Hy thì chưa chắc con bé đã coi trọng – thật không đáng.

Ngụy Hy cũng nói: “Cung cô cô cứ giữ lấy, con cũng lớn rồi, lâu lắm không nhận lễ gặp mặt từ trưởng bối rồi.

Cung Ngọc Lam thấy hai người đều từ chối, đành thu vòng tay lại, cười ngượng: “Vậy thôi, lần này thật thất lễ.

Không bao lâu sau, xe ngựa của Tín Vương phi đến. Mọi người xuống xe hành lễ, Vương phi vẫn tươi cười như lần trước. Sau đó họ lại trở về xe, đi theo sau Vương phi đến núi Thúy Vi.

Núi Thúy Vi nằm ở vùng ngoại ô phía nam kinh thành, nếu ngựa xe đi nhanh thì nửa ngày là đến, nhưng bọn họ đi thong thả nên phải đến chiều mới tới nơi.

Chiều đến, Vương phi mệt, vào phòng nghỉ ngơi. Có bà vú dẫn họ về phòng – ba viện nhỏ liền kề nhau, mỗi người một phòng. Sau khi tiễn bà vú, họ vào trong sắp xếp hành lý.

Tống Yên còn đang thu dọn thì Cung Ngọc Lam đã sang tìm, hỏi: “Vừa rồi bà vú có chỉ cho ta vị trí suối nước nóng, ở ngay sau lưng phòng mình. Ngươi có muốn đi không?

Sau phòng Tống Yên có một hồ nước dẫn nước suối nóng vào, vốn định chỉ tắm trong phòng, nhưng nghe Cung Ngọc Lam rủ, nàng bật cười nói: “Ngươi không thấy mệt sao, vừa đi xe ngựa cả buổi lại còn leo núi, mới đến đã đòi tắm suối.

“Đương nhiên rồi! Ta chưa từng tắm suối nước nóng bao giờ. Cung Ngọc Lam đáp lý lẽ đầy đủ. Lúc nãy trong xe còn có Ngụy Hy nên nàng ăn nói hành xử đều dè dặt, sợ làm mất mặt Tống Yên. Giờ chỉ còn hai người, nàng liền thoải mái hơn hẳn.

Tống Yên đáp: “Nghe cứ như thể ai từng tắm qua ấy. Nói rồi nàng bảo Thu Nguyệt thu dọn y phục, quay sang Cung Ngọc Lam nói: “Đi thôi.

Đến phòng suối nước nóng, hai người để nha hoàn ở ngoài, tự mình cởi đồ xuống nước.

Nhiệt độ nước vừa phải, không quá nóng, lại thêm không khí mát mẻ nơi sơn dã, giờ mặt trời cũng đã xế bóng, tiết trời bắt đầu dịu lại, ngâm mình trong nước thật dễ chịu.

Cung Ngọc Lam cảm thán: “Giờ ta mới hiểu, Yên Yên à, ngươi đúng là quý nhân của ta. Ngươi gả vào phủ Quốc công, ta cũng nhờ đó mà được thơm lây.

Tống Yên: “Thôi đi, đừng nói mấy lời gió thoảng nữa. Ngươi đâu biết Đông viện bọn họ bao nhiêu chuyện nhức đầu. Lúc ăn đòn thì chẳng thấy ai, đến khi cướp được miếng thịt lại xúm vào ăn chung.

Ngụy Hy lần đầu đến núi có suối nóng nên cũng thấy mới mẻ. Tuổi nàng đang mười mấy, lại chẳng thấy mệt, trước đó ngồi xe ngựa mồ hôi đầm đìa, vừa yên ổn xong đã muốn ngâm suối giải mỏi. Khi tới phòng suối nước nóng, thấy Thu Nguyệt đang đứng ngoài.

Thu Nguyệt hỏi: “Phu nhân và Cung cô nương đang ở trong, tiểu thư muốn vào cùng không?

Ngụy Hy dĩ nhiên không muốn cùng họ tắm, thấy bên cạnh có phòng ngăn riêng, bèn nói: “Không, ta vào phòng bên trong.

Vừa xuống nước, nàng đã nghe tiếng cười đùa từ phòng bên cạnh truyền sang — là giọng của Cung Ngọc Lam .

“Cảm ơn ngươi cho ta ăn ké hai miếng thịt, giờ thì ngươi lại gặp chuyện phiền lòng gì thế? Ta thấy phu quân ngươi đối xử với ngươi đâu tệ, còn để ngươi tới đây nghỉ ngơi nữa.

“Đối xử cái gì mà tốt, ta đã cả tháng nay không nói chuyện với hắn rồi. Hắn để ta đi chuyến này, đoán chừng là muốn lấy lòng Tín Vương phi . Mà Vương phi cũng muốn thắt chặt quan hệ với hắn, ta chẳng qua là người trung gian thôi.

Chắc họ không biết nàng đang ở bên này, cũng không biết vách ngăn phòng suối mỏng, hai người nói chuyện không còn vẻ đoan trang như trên xe ngựa, chẳng kiêng dè gì cả.

Ngụy Hy liền lặng lẽ dịch lại gần phía ngăn mỏng ấy, cố không gây tiếng động.

“Một tháng không nói chuyện? Sao vậy? – Cung Ngọc Lam ngạc nhiên.

“Hắn muốn nạp thiếp.

“Cái gì?! Vô lý thật! Ngươi mới về làm dâu được bao lâu chứ! Dù sao cũng là phủ Quốc công, sao lại ức hiếp người ta như vậy, chẳng biết xấu hổ!

Nghe Cung Ngọc Lam chửi phủ Quốc công, Ngụy Hy bên này bĩu môi.

Tống Yên nói: “Thật ra… cũng không hẳn. Là mẹ hắn muốn nạp thiếp cho hắn. Hắn… ta cũng chẳng biết có biết chuyện không, có lẽ giờ thì biết rồi. Nhìn hắn không nói gì, chắc là đồng ý rồi. Nói xong đột nhiên bực dọc: “Ta hiểu rồi, chắc chắn hắn đã quyết muốn nạp thiếp, lương tâm áy náy nên mới để ta tới đây thư giãn! Có khi chờ ta về thì Thái Ngọc đã ở trong phòng hắn rồi cũng nên!

“Biết đâu không phải vậy? Phu quân ngươi đâu có phải người háo sắc. Mà ngươi không hỏi thẳng hắn à?

“Ta không muốn hỏi, hắn toàn bênh mẹ với em gái. Ta bây giờ là có hai bà mẹ chồng — một bà lớn, một bà nhỏ, hai người đều chẳng ưa ta.

Cung Ngọc Lam thở dài rồi hỏi: “Vậy còn cô bé kia thì sao? Không phải đã khuyên ngươi đừng đồng ý sao? Cuối cùng ngươi vẫn đồng ý, hay bị họ ép?

“Không ai ép… – Tống Yên hơi chột dạ – “Là ta tự nguyện.

“Sao thế? Ngươi muốn làm mẹ đến vậy à?

“Ta biết gì mà làm mẹ chứ, chẳng qua nhất thời mềm lòng thôi… Ai, có nó ở đây, ta cũng ít đọc truyện đi, toàn dạy nó tính sổ, học chữ. Chẳng lẽ nó học mà ta lại ngồi rỗi? Hại ta gần đây tiến bộ không ít.

Cung Ngọc Lam bật cười: “Nhưng ta thấy con bé hiểu chuyện mà, còn gọi ta là ‘Cung cô cô’ nữa kìa!

“Hừ… nó giả vờ đấy, gặp người nó không ưa thì sắc sảo, cay nghiệt lắm.

Ngụy Hy bên này nghe mà trợn tròn mắt. Dám bảo nàng giả vờ? Nếu nói giả vờ thì ai bằng được nàng ta chứ?

“Ngươi phải nghiêm khắc một chút, con cái nào dám bất kính với mẹ? Mẹ kế cũng là mẹ, nó phải giữ gìn thanh danh chứ.

Tống Yên thở dài: “Giờ nó cũng đỡ rồi, bị cha nó phạt một trận, không còn chống đối ta nữa. So với mấy chuyện phiền lòng khác, nó chẳng đáng kể.

“Chờ ngươi có con rồi sẽ khá hơn. Con lớn rồi, có thể che chở cho ngươi.

“Ừm, nhưng cũng phải hai chục năm nữa. Lúc đó ta đã gần bốn mươi… nghĩ đến là thấy đời người như chớp mắt, ráng thêm vài năm nữa chắc cũng xuống mồ rồi.

“Ngươi nói nghe thê thảm quá. Chẳng lẽ suối nước nóng không thoải mái sao? Hôm trước ngắm thuyền rồng chẳng đẹp mắt à? Còn ăn mặc, sinh hoạt, ít ra cũng khá hơn trước nhiều. Ta còn trông mong ngươi đưa ta đi mở mang thêm tầm mắt nữa đấy!

“Nhưng ta lại càng ngưỡng mộ ngươi — thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp... Có lúc đọc thoại bản thấy thật đẹp, có lúc lại thấy ngẩn ngơ. Trước kia ta từng nghĩ, liệu mình có gặp được một lang quân như thế không, tay nắm tay cùng nhau đến bạc đầu. Giờ thì hiểu rồi, tất cả chẳng liên quan gì đến ta nữa cả.

Giọng nói ấy, rõ ràng là của Tống Yên.

Ngụy Hy bỗng sững người, chợt nhận ra — tổ mẫu không thích cuộc hôn nhân này, mà Tống Yên, há chẳng phải cũng đâu có thích?

Phụ thân nàng tuy địa vị cao hơn ngũ thúc, chức quan cũng lớn hơn, tiền đồ sáng lạn, nhưng suy cho cùng vẫn là lớn hơn nàng nhiều tuổi, lại từng tái hôn. Ngũ thúc thì trẻ trung, mà nàng cũng biết, khi xưa chính ngũ thúc là người đầu tiên để mắt đến Tống Yên, chủ động đến Tống gia cầu thân.

Đến giờ, dù đã cưới quận chúa, ngũ thúc vẫn còn canh cánh không quên nàng ấy.