Đến viện Nghi An , Trương thị đang ngồi trong phòng. Thấy hắn, bà hơi chống tay lên tay vịn, nói: “Hôm nay con lại có lòng tới đây một chuyến, muốn gặp con cũng chẳng dễ. Ta hỏi con, bên Tây viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngồi trong phòng mà cũng nghe thấy tiếng cãi vã. Nghe nói con còn tranh cãi với đệ muội nữa?

Ngụy Kỳ ngồi xuống, kể sơ qua lại đầu đuôi sự việc. Trương thị cau mày nói: “Chuyện chẳng đâu vào đâu, con lo vào làm gì? Cũng chỉ là một đứa nha hoàn, lại còn là người bên Tây viện, có liên quan gì đến con?

Ngụy Kỳ không muốn tranh luận nhiều với mẫu thân, chỉ nghiêm túc đáp: “Nha hoàn cũng là mạng người.

Trương thị có chút phiền, không nói chuyện đó nữa, lại hỏi: “Còn nữa, nghe nói chuyện này còn liên lụy tới người nhà con? Ngũ lang lại không trong sạch với cô ta? Nói là cho nha hoàn đưa tin tức gì đó?

“Xin mẫu thân đừng đoán mò. Con cũng định hỏi mẫu thân chuyện này. Ngụy Kỳ nói, “Con nghe nói mẫu thân muốn nạp thiếp cho con? Sao con lại không hề hay biết?

Là mẫu thân, Trương thị đương nhiên biết con trai không muốn nạp thiếp. Trước đây khi còn chưa tái hôn, bà từng nhắc đến mấy lần, hắn đều từ chối. Giờ đã có vợ, chỉ sợ càng không muốn, nên bà chỉ mơ hồ đáp: “Chỉ là nhắc tới thôi, mới để ý chọn người, nghĩ sau này nếu vợ con có thai thì cũng không đến nỗi luống cuống.

“Ý của mẫu thân là, chỉ cần Yên Nhi có thai thì lập tức phải nạp thiếp? Con không nhớ phủ ta có quy định như vậy. Ngụy Kỳ nói.

Trương thị cũng biết mình không đúng lý, bèn biện hộ: “Nếu có thai rồi, chẳng lẽ không thể nhận người thân cận chăm sóc? Người trong phòng cũng cần có ai đó hầu hạ, nàng còn phải an thai…

“Mẫu thân xác định, thê tử có thai mà phu quân nạp thiếp, nàng sẽ an tâm dưỡng thai sao? Ngụy Kỳ hỏi ngược lại.

Trương thị bắt đầu bực: “Hôm nay con làm sao vậy, câu nào cũng cãi ta. Ta chẳng phải vì muốn tốt cho con sao?

Ngụy Kỳ đáp: “Con không muốn cãi lời mẫu thân, là vì việc mẫu thân làm quá hồ đồ. Con không có ý định nạp thiếp, trước khi có thai, sau khi có thai, đều không. Mẫu thân hãy dừng ý định đó lại, để khỏi khiến phủ trên dưới đoán già đoán non, sinh ra hiểu lầm.

“Ta là mẫu thân con, chỉ muốn sắp xếp người chăm sóc con. Con lại chẳng thèm nghe xem là ai, đã gạt phắt đi, có còn coi ta là mẫu thân không? Trương thị hừ một tiếng, giọng mang theo vị chua: “Nghĩ cũng đúng, giờ con làm quan to rồi, đâu còn chịu nghe lời ta nữa.

Ngụy Kỳ im lặng. Trương thị lại tiếp lời: “Con mới mười bốn tuổi thì cha con mất, một mình ta nuôi các con lớn lên. Hôn sự của con không thuận, ta muốn sắp xếp cho con thì lại bị cha con cản… Chuyện phiền phức do Tây viện gây ra, cũng phải để chúng ta thu dọn. Con không biết ta đã vì con mà ấm ức thế nào đâu!

“Còn Tống Yên nữa, khắp nơi đối đầu với ta. Nay con cũng vậy. Ta thật không hiểu, đưa Thái Ngọc cho con thì có gì không tốt? Sao con lại cứ cố chấp như vậy!

Ngụy Kỳ ngẩng đầu: “Có gì tốt?

Trương thị định nói, hắn lại tiếp: “Tốt với con, hay là tốt với mẫu thân?

Trương thị nghẹn lời, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.

Thực ra ban đầu bà không định nạp thiếp cho hắn. Là con gái bà nhắc tới, nói rằng đại ca không lo hậu viện, trong tay có không ít thu nhập, nếu để mặc thì cuối cùng cũng vào tay Tống Yên cả, chi bằng sắp xếp một người tin cậy bên cạnh trông chừng, sẽ yên tâm hơn.

Nghĩ vậy, Trương thị cảm thấy, đây rõ ràng cũng là vì muốn tốt cho con trai. Dù có sắp đặt người của mình là Thái Ngọc , thì bà – một người phụ nữ lớn tuổi – có thể lấy gì? Cùng lắm là khuyên con trai giúp đỡ em mình, số bạc giữ được chẳng phải vẫn là của con sao?

Ngụy Kỳ nói: “Mẫu thân nhắn với Nhị muội, sau này ít đưa chủ ý cho mẫu thân, đừng xen vào chuyện bên này nữa.

Trương thị nghe vậy thì thấy oan ức thay cho Ngụy Phù: “Con tưởng nó muốn lo sao? Nó có liên quan gì? Chẳng phải cũng là vì con thôi! Thế mà con còn trách nó.

“Con không cần kiểu ‘vì tốt cho con’ như vậy. Ngụy Kỳ không muốn nói thêm nữa, đứng dậy: “Tóm lại, chuyện nạp thiếp xin mẫu thân dẹp bỏ, đừng nhắc lại nữa, không thể nào.

“Nhưng ta đã nói với Thái Ngọc rồi, bên cạnh ta mấy người cũng biết cả. Con làm vậy, khiến nó biết ăn nói ra sao? Trương thị hỏi.

Sắc mặt Ngụy Kỳ bình thản: “Mẫu thân đã làm trước, thì cũng nên nghĩ đến khả năng con không đồng ý, cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối.

“Con…

“Mẫu thân dưỡng sức cho tốt. Ngụy Kỳ nói rồi muốn rời đi, Trương thị lại gọi theo sau: “Còn chuyện nó với Ngũ lang, cả phủ đều đang bàn tán, nói là nó cho nha hoàn Yến Nhi đưa tin cho nó, vì vậy mà quận chúa mới muốn bán nha hoàn kia, con tính thế nào?

Ngụy Kỳ quay đầu lại: “Con chưa thấy ai truyền, chỉ thấy mẫu thân đang truyền. Lúc quận chúa nói câu đó, con đang ở Tây viện, con biết rõ sự tình… nói cho cùng, chuyện này vốn cũng do mẫu thân mà ra, nên mẫu thân đừng nghĩ thêm nữa, việc đã qua rồi.

Nói xong hắn rời đi. Mẫu thân càng lớn tuổi càng không nói lý, có nói nữa cũng là gà nói vịt nghe.

Chỉ là trong lòng vẫn canh cánh câu nói sau cùng của mẫu thân — giữa Tống Yên và Ngũ đệ quả là không có gì, nhưng Ngũ đệ để tâm đến nàng thì đúng là thật. Bát chè đá dành riêng, ánh mắt thương tiếc lén lút, tất cả đều là quan tâm sau khi đã cố kiềm chế.

Hắn đã sớm biết, từ khi thành thân đã biết, từ ngày Ngũ đệ thành thân càng biết rõ. Trước kia còn có thể bình thản, giờ lại thấy có chút khó chịu.

Nhưng cả chuyện này, đối với nàng mà nói lại là tai bay vạ gió. Một câu thiếu trách nhiệm của quận chúa, truyền ra ngoài là khiến người ta suy đoán, người vô tội nhất lại chính là nàng.

Tối hôm đó, Tống Yên trằn trọc trên giường. Rõ ràng cửa sổ vẫn mở, gió đêm thổi vào, trong phòng còn đặt cả băng, vậy mà nàng vẫn thấy bức bối, khó ngủ.

Ngụy Hy đã kể lại đầu đuôi sự việc, cả chuyện Xuân Hồng nghe được từ Hỷ Tước, rằng quận chúa và Ngụy Tu cãi nhau phần lớn vì chuyện Yến nhi, nhưng cũng có nhắc đến nàng, nói rằng Yến nhi đưa tin cho nàng.

Nàng không biết người nghe lúc đó có coi lời ấy là thật không, có truyền ra ngoài rằng nàng với Ngụy Tu có chuyện gì không, có cho rằng vì nàng mà họ vợ chồng cãi nhau.

Nhưng nàng không thể làm gì, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, trở về phòng mình, lại buồn bực đến mức không ngủ được… Sáng mai còn phải đến viện Nghi An thỉnh an mẹ chồng, chẳng biết bà có nhắc đến chuyện này không.

Sáng hôm sau đến viện Nghi An , lại bất ngờ gặp Ngụy Kỳ.

Hắn vốn luôn vào triều từ sớm, rất hiếm khi đến thỉnh an trưởng bối trong nhà, không ngờ hôm nay lại chạm mặt.

Tống Yên biết hôm qua hắn cũng ở Tây viện, chắc hẳn cũng nghe thấy câu nói kia, không rõ trong lòng nghĩ thế nào, nhưng nàng không muốn giải thích, lúc này chỉ cảm thấy đã đến nước vỡ bình thì cứ mặc kệ, đành làm theo lễ mà chào hỏi hắn một câu.

Cũng may là có hắn ở đó, ánh mắt của mẹ chồng tuy vẫn mang theo chút bất mãn, nhưng lại không nói lời khó nghe, chỉ dặn dò vài câu rồi phẩy tay cho bọn họ lui.

Ra khỏi viện Nghi An , Ngụy Kỳ đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi nàng: “Đêm qua ngủ không ngon à?

Hai người đã lâu không nói chuyện, Tống Yên hơi sững người, rồi mới đáp: “Có lẽ vậy, trời nóng quá nên khó ngủ.

Ngụy Kỳ không biết có tin hay không, im lặng một lát, sau đó nói: “Hôm kia tình cờ gặp Tín Vương phi, người nói hai hôm nữa sẽ lên biệt viện ở núi Thúy Vi ở mấy ngày, vừa tránh nóng vừa ngâm suối khoáng điều dưỡng. Chỗ ấy rộng, người đi theo không nhiều, người hỏi ta là nàng có rảnh không. Nếu rảnh thì cùng đi với vị tiểu thư lần trước, đông người thì náo nhiệt hơn một chút.

Tống Yên ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên: “Tín Vương phi?

Nàng không ngờ Tín Vương phi vẫn còn nhớ đến mình!

Một lát sau, nàng lại hỏi: “Lời này là thật à? Hay chỉ là khách sáo?

Ngụy Kỳ đáp: “Không phải khách sáo đâu, người không cần phải nói lời như vậy, là thật đấy.

Thật ra lúc đầu hắn cũng cho là khách sáo nên đã khéo từ chối, nói Tống Yên ở nhà phải chăm sóc trưởng bối, dạy dỗ con cái, lại còn lo việc sổ sách, chắc không có thời gian. Tín Vương phi cũng không ép, chỉ bảo nếu rảnh thì cùng đi, chẳng tốn công sức gì.

Lời như vậy, có thể tin cũng có thể không. Ban đầu hắn cũng không để tâm, nhưng lúc này lại thấy nên để tâm.

Nếu chuyện cãi cọ ở Tây viện khiến nàng thấy khó xử, thì ra ngoài vài ngày cũng tốt, khi trở về là mọi chuyện đã qua rồi.

Tống Yên mím môi, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt xoay tròn rồi cuối cùng hỏi: “Thật sự có thể đi sao?

Thấy nàng vừa háo hức vừa rụt rè, Ngụy Kỳ không khỏi nhoẻn miệng cười trong lòng, nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ đáp: “Tất nhiên là có thể. Nếu nàng muốn đi thì ta sẽ sai người đến hồi âm cho Tín Vương phi, nàng gọi vị cô nương bạn thân đi cùng, bên mẫu thân cũng dễ nói, chỉ cần nói là được Tín Vương phi mời, bà sẽ không phản đối.

Tống Yên lập tức gật đầu: “Thiếp muốn đi. Vốn còn có chút giận hắn, lúc này lại thấy hắn dễ gần, thân thiện đến lạ.

Thấy nàng vui vẻ, sắc mặt Ngụy Kỳ cũng dần hòa nhã: “Vậy thì đi chuẩn bị đồ đạc đi. Tín Vương phi nói là sẽ lên đường trong hai hôm tới. Ta sẽ cho người đến vương phủ báo một tiếng, đến lúc đó sẽ có tin cho nàng, nếu tiện thì cùng bọn họ xuất phát.

“Vâng! Tống Yên hớn hở ra mặt.

Dặn dò xong, Ngụy Kỳ rời đi, Tống Yên bước nhẹ về tiểu viện, môi vẫn còn cong lên vì vui sướng.

Thật sự quá vui rồi! Sao tự dưng hắn lại cho mình cơ hội tốt như vậy chứ? Tín Vương phi đúng là người tốt, núi Thúy Vi còn có suối nước nóng nữa? Nàng chưa từng đi bao giờ!

Vào trong phòng, nàng lập tức viết thư cho Cung Ngọc Lam . Cả hai đều biết chữ nên thường hay thư từ qua lại. Nàng vội vàng viết mấy hàng, miêu tả những tưởng tượng tốt đẹp, nhắn Cung Ngọc Lam nhất định phải đi cùng nàng.

Nghĩ chắc là không có vấn đề gì, Cung Ngọc Lam chưa lấy chồng, hằng ngày chỉ đọc sách nhàn rỗi, thêu thùa may vá, ngày tháng trôi qua nhàn tản vô cùng. Thư vừa gửi đi, tiểu đồng đã mang hồi âm trở về, chỉ có đúng một chữ mạnh mẽ dứt khoát: “Được.

Tống Yên bật cười, thầm nghĩ: nhanh như vậy, chắc là chưa kịp bàn bạc gì với cha mẹ đã tự mình đồng ý rồi.

Bên này nàng đang thu xếp đồ đạc, đến chiều thì Ngụy Kỳ cũng hồi âm, nói rằng Tín Vương phi sẽ lên đường từ sáng mai. Vương phủ và phủ Quốc công ở gần nhau, có thể hẹn gặp nhau ở giữa phố. Chỉ có nhà họ Cung ở xa hơn một chút, nàng liền lập tức viết thư cho Cung Ngọc Lam , bảo nàng ấy đi sớm hơn một chút.

Đến chạng vạng, đồ đạc gần như đã sắp xếp xong. Tống Yên nghĩ có nên sang dặn dò gì đó cho Ngụy Hy không, bèn đến phòng nàng ấy. Thấy Ngụy Hy ngồi một mình, trước mặt tuy có bàn tính, nhưng cũng chẳng động vào, chỉ mân mê chiếc cầu lông gà trên tay. Thấy nàng bước vào, Ngụy Hy cũng không vội, chậm rãi đặt cầu lông xuống, gõ gõ vào bàn tính cho có lệ, lộ rõ vẻ chán chường buồn tẻ.

Tống Yên chợt nhận ra, nếu Ngụy Hy là con gái mình, thì chắc chắn sẽ đưa theo cùng.

Nàng còn muốn trốn cái nóng, huống hồ là một cô bé mười hai tuổi? Trong phủ lại không có ai cùng trang lứa với nàng ấy, chỉ có một mình Ngụy Lăng, mà đó lại là con trai, quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt.

Dù có đưa Ngụy Hy sang bên này, thì nàng ấy vẫn cứ là kiểu bị lãng quên như cũ. Nghĩ đến đó, Tống Yên có chút áy náy — trước đó nàng nói năng thì đạo mạo đấy, nào là dạy dỗ bảo ban…

“Ta định đến núi Thúy Vi thăm Tín Vương phi, ở lại vài hôm. Con có muốn đi cùng không? Nghĩ đến đây, nàng thay đổi ý định, quay sang hỏi.