Nhị phu nhân vừa nói vừa kéo tay Ngụy Tu: “Vợ cháu bây giờ đang mang thai, cháu còn giận dỗi nàng làm gì, chỉ vì một nha hoàn thôi mà, có đáng không? Nếu có hiểu lầm gì, nàng có gì không vui thì cháu cũng nên khuyên nhủ, dỗ dành một chút. Ta nói cho cháu biết, tổ phụ với cha cháu đang mong đứa cháu đích tôn này lắm đấy. Nếu quận chúa có mệnh hệ gì, xem họ có xử cháu không, bắt cháu quỳ từ đường cho mà xem! Ngụy Tu cũng chẳng muốn cãi nhau nữa, tiếp tục tranh cãi cũng chẳng biết Phúc Ninh quận chúa sẽ nói ra những lời gì. Giờ hắn đã bước vào hố lửa, hết sức không muốn liên lụy đến Tống Yên. Nghe lời khuyên của Nhị phu nhân, hắn cũng không nói gì thêm nữa. Còn Phúc Ninh quận chúa, dĩ nhiên nàng cũng không muốn đối đầu với cả phủ Quốc công, cũng không muốn người khác nghĩ mình là kẻ độc ác không chừa ai. Nàng đang mang thai, nào có muốn cãi nhau với mẹ chồng, tranh chấp với đại bá, lại còn cãi vã với phu quân… Đôi mắt nàng dần hoe đỏ, sống mũi cũng cay xè. Không muốn để ai nhìn thấy, nàng không nói một lời, quay người trở về phòng. Nhị phu nhân vội ghé tai Tam phu nhân nói vài câu, sau đó ra hiệu cho Hoa ma ma dẫn Yến Nhi đi ngay, rồi bảo Ngụy Tu ở lại, nói chuyện tử tế, đi khuyên giải quận chúa. Ngụy Tu vẫn đứng yên không nhúc nhích, nét mặt đầy vẻ u sầu bất lực. Ngụy Kỳ nhìn hắn, xoay người rời đi. Vừa tới cổng viện, liền thấy Ngụy Hy còn chưa kịp rời đi. Ngụy Hy giật mình, vội cúi đầu: “Phụ thân. Ngụy Kỳ hỏi: “Con làm gì ở đây? Ngụy Hy liếc nhìn bốn phía còn có gia nhân, không dám nói rõ. Ngụy Kỳ nhìn sắc mặt nàng, đi lên vài bước, nàng lập tức theo sau, đi được một đoạn mới lên tiếng: “Mẫu thân bảo con tới xem bên này thế nào… Mẫu thân rất thân với Yến Nhi. Ngụy Kỳ ngoái đầu lại. Ngụy Hy nhanh chóng liếc cha một cái, rồi lại cúi đầu. Ngụy Kỳ hỏi: “Con sống cùng mẫu thân, chuyện Yến Nhi đưa tin cho nàng, con có biết không? Còn chuyện bên tổ mẫu, con biết chứ? Ngụy Hy lắc đầu: “Chuyện của tổ mẫu thì con không rõ. Con chỉ biết có một lần Yến Nhi đến tìm mẫu thân, hình như muốn nói gì đó, mẫu thân liền kiếm cớ bảo con đi chỗ khác, họ nói gì thì con không biết. “Sau đó… hôm qua là sinh nhật của Tam cô, Yến Nhi chơi với Xuân Hồng, cũng thân thiết với mẫu thân, con thấy sắc mặt quận chúa không được tốt. Ngụy Kỳ im lặng. Ngụy Hy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy những điều mình biết chẳng có ích gì, nhưng nàng rất muốn nói ra chút gì đó có giá trị. Nghĩ hồi lâu, nàng vội nói thêm: “Còn có một lần, con nghe Xuân Hồng và Thu Nguyệt bên mẫu thân thì thầm với nhau, Xuân Hồng nói gì đó như: ‘Chuyện này chỉ có mấy người bọn mình biết thôi, ta nhất định không hé răng, đại gia cũng sẽ không nói đâu, ngươi đừng lo, chẳng ai dị nghị gì đâu.’ Thu Nguyệt thì nói: ‘Ta chỉ thấy áy náy, phu nhân vốn có ý tốt, kết quả thành ra thế này, ta không nên tham chút bạc đó…’ “Bọn họ nói chuyện gì thì… con không rõ. Ngụy Hy không biết, nhưng Ngụy Kỳ chỉ suy nghĩ một chút liền đoán ra: là chuyện đưa thiếp. Trước nay hắn chỉ biết Tống Yên đột nhiên đòi đưa thiếp cho hắn, nhưng không biết đằng sau là chuyện gì — nào là mẹ muốn hắn nạp thiếp, nào là có người đưa tin, nào là chuyện bạc — hắn đều chẳng hay. Hắn chợt nhớ có một hôm gặp Thu Nguyệt đi từ ngoài về, ăn mặc rất giản dị, đầu không đeo trang sức, chỉ cài một đóa hoa trắng. Khi đó hắn không để ý, giờ nhớ lại, chẳng phải là như để tang hay sao. “Con về cứ nói, Yến Nhi đã được tìm về, bên này không sao nữa. Ngụy Kỳ dặn. Sau đó bổ sung: “Ta gặp thị vệ của quận chúa ở cổng thành, thấy có điều lạ nên hỏi mấy câu, ai ngờ Yến Nhi lăn từ trên xe xuống cầu cứu ta, ta liền chặn họ lại, đưa người về. Sau đó Ngũ lang cũng quay về. “Vâng, con sẽ về báo mẫu thân. Hắn lại nói: “Những lời hôm nay con nghe được, đừng đem đi nói lung tung. “Vâng. Ngừng một lát, Ngụy Kỳ lại hỏi: “Ở chỗ mẫu thân con thế nào? Ngụy Hy suy nghĩ một chút. Quả thật nàng không thích Tống Yên — rõ ràng không thích mình mà lại ra vẻ thân thiện, với Ngũ thúc cũng chẳng rõ có trong sạch hay không, lại còn ép nàng đọc sách. Chỉ có điều học được chút toán bàn. Nghĩ một hồi, nàng đáp: “Mẫu thân bắt con học, dạy con tính toán bằng bàn tính. “Đọc sách là chuyện tốt, đọc thêm cũng không hại gì. Nếu cần sách gì, có thể đến thư phòng ta lấy, tứ thư ngũ kinh đều có thể đọc. Tính toán cũng tốt, con cứ theo nàng mà học cho tốt. Ngụy Kỳ nói. Ngụy Hy không ngờ phụ thân cũng tán thành chuyện nàng học hành, liền khẽ đáp: “Vâng. Nói xong, Ngụy Kỳ cùng nàng quay về Đông viện, sau đó bảo nàng về trước, còn mình thì đi đến Cảnh Hòa đường. Cảnh Hòa đường do nhũ mẫu Hoàng ma ma quản lý. Chuyện sinh hoạt thường nhật hắn không muốn bận tâm, việc lớn thì giao cho mẫu thân quản, còn những chuyện vặt thì để ma ma lo liệu. Lúc này hắn gọi Hoàng ma ma tới, hỏi chuyện nạp thiếp. Chuyện này rõ ràng là của hắn, vậy mà lạ thay, cả Tây viện cũng biết, chỉ có hắn là không hay. Hoàng ma ma đáp: “Nô tỳ cũng nghe nói qua, hình như là Đại phu nhân bên kia tính sau khi đại thiếu phu nhân có thai thì sẽ sắp xếp thêm một người hầu hạ trong phòng cho Đại gia. Cũng không rõ là thật hay chỉ mới nhắc đến. Một bên là chủ tử, một bên là phu nhân, Hoàng ma ma rất cẩn thận khi nói chuyện. Đại gia tuy là chủ tử, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện hậu viện. Còn Đại phu nhân thì lại chẳng phải người rộng lượng gì. Nếu bị bà trách móc, ngày tháng của bà mới khổ. Ngụy Kỳ tất nhiên nghe ra Hoàng ma ma không muốn chịu trách nhiệm, nên mới nói kiểu “nghe nói, “không rõ thật giả, nhưng đã có thể nói ra như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Mà chuyện này, bất kể là đã bắt đầu chuẩn bị hay chỉ vừa mới đề cập, đối với hắn đều là chuyện nực cười. Mới thành thân hai tháng, bảo vợ hắn phải nghĩ sao cho được! “Được rồi, ta biết rồi. Ma ma đi làm việc đi. Ngụy Kỳ nói. “Vâng. Hoàng ma ma định rời đi, Ngụy Kỳ lại chợt nhớ ra điều gì, hỏi tiếp: “Thu Nguyệt bên cạnh Đại thiếu phu nhân, nhà nàng ấy có người mất đúng không? Hoàng ma ma biết chuyện này, nhanh chóng đáp: “Đúng vậy, cũng tội nghiệp lắm. Bà nội nàng ấy bị bệnh, cha nàng lại là kẻ nghiện rượu, nói là muốn lấy tiền chữa bệnh cho mẹ nên định bán em gái nàng cho bọn buôn người. Bà nội nàng biết được liền dùng dây cỏ treo cổ tự vẫn. Nàng ấy cũng xin nghỉ về nhà hai ngày. Tính lại thời gian, Ngụy Kỳ liền hiểu vì sao Tống Yên muốn đưa thiếp cho mình, lại vì sao là Thu Nguyệt. Bởi vì nếu nàng không chủ động, sẽ có người khác chủ động thay nàng. Nàng chỉ còn cách ra tay trước, chọn người của mình. Còn Thu Nguyệt, đúng như nàng ấy nói, là vì tham chút bạc. Tống Yên thật là… Sao nàng lại nghĩ hắn nhất định sẽ đồng ý chuyện nực cười như vậy? Chẳng lẽ hắn giống hạng người mê mẩn chuyện nạp thiếp lắm sao? Hoàng ma ma rời đi, chưa bao lâu thì Thái Ngọc đến, nói là Đại phu nhân bên kia phái nàng đến hỏi, bên Tây viện xảy ra chuyện gì mà sao lại cãi vã với quận chúa – người vốn là em dâu. Ngụy Kỳ nhìn Thái Ngọc , bỗng nhiên nhận ra một chuyện — dạo gần đây Thái Ngọc đến quá thường xuyên. Trước kia mẫu thân cũng sai người đến tìm hắn, nhưng không nhiều như vậy, và cũng không nhất định là ai, đa phần là nha hoàn nhỏ, chứ không phải Thái Ngọc – đại nha hoàn tâm phúc như thế này. Thấy Ngụy Kỳ cứ nhìn mình chằm chằm, Thái Ngọc bất giác cúi đầu, mặt thoáng ửng đỏ. Thấy nàng như vậy, nghi ngờ trong lòng Ngụy Kỳ càng được xác thực. Hắn không khỏi thở dài — ngay cả người cũng đã chọn xong, sao có thể chỉ là “vô tình nhắc tới được? Hắn thật không hiểu nổi trong lòng mẫu thân đang nghĩ gì. Dứt khoát, hắn đứng dậy từ sau bàn sách: “Ngươi về trước đi, ta sẽ tự đến gặp mẫu thân một chuyến. Thái Ngọc lui ra, Ngụy Kỳ lập tức đi đến viện Nghi An, Thái Ngọc để hắn đi trước, nhưng hắn đi nhanh, nàng đành phải vội vàng đuổi theo.