Thu Nguyệt theo phản xạ liền từ chối: “Nhưng mà… Tống Yên ngăn nàng lại:“Lúc trước phu nhân cũng đã có ý để các ngươi theo ta đến đây là vì điều này, chỉ là trước giờ chưa định sớm như vậy thôi. Nhưng sớm hay muộn thì khác gì nhau? Nếu ngươi không muốn cũng không sao cả. Chỉ là ta nghĩ, đại gia dù không phải người tinh tế chu đáo, nhưng ít ra cũng không phải loại vũ phu, háo sắc hay rượu chè cờ bạc. Giang di nương không được sủng ái mà còn có từng ấy bạc chu cấp, ngươi làm thiếp chắc chắn sẽ sống dễ chịu hơn nàng ta. Huống hồ, ta cũng sẽ chăm lo cho ngươi. Mắt Thu Nguyệt rưng rưng, trầm mặc do dự, giằng co một hồi rồi cuối cùng nói:“Nói thật với phu nhân, nô tỳ không quan trọng chuyện lấy đại gia hay không, cũng biết được gả cho ngài ấy là phúc phần. Đúng là nô tỳ cần số bạc đó, nhưng càng để tâm hơn là phu nhân. Chúng ta hầu hạ bên nhau bao năm, phu nhân luôn thương nô tỳ, nô tỳ cũng một lòng kính trọng phu nhân. Chỉ sợ nếu thật sự làm thiếp, sau này trong lòng phu nhân… Tống Yên lập tức nắm lấy tay nàng:“Ta biết ngươi định nói gì. Thành thật mà nói, nếu ta lấy phải người… Nói tới đây, nàng khựng lại, rồi mới tiếp:“Nếu là người như vậy, ta dĩ nhiên sẽ không bằng lòng, không tránh khỏi ghen tuông và bực bội với ngươi. Nhưng giờ là tình huống này, đại phu nhân lại âm thầm sắp người tới, so ra thì ta thà chọn ngươi làm thiếp còn hơn. Ta biết, ai mà chẳng muốn làm vợ chứ không ai muốn làm thiếp. Nếu không vì thiếu tiền, nếu không phải vì ngươi là người thân cận với ta, chắc gì ngươi đã muốn chịu tủi nhục. “Ngươi yên tâm, sau này chúng ta không chỉ là chủ – tớ, mà còn là chị em. Ta cần ngươi giúp ta, ngươi cũng cần ta bảo vệ ngươi. Chúng ta cùng gánh vác, cùng vinh cùng nhục. Nếu ngươi có con, ta cũng sẽ chăm sóc chu đáo, dạy dỗ cẩn thận. Ngươi nhất định phải tin ta. Thu Nguyệt cũng xúc động nói:“Lần này phu nhân là cứu mạng nô tỳ. Nô tỳ xin thề, cả đời này dù xảy ra chuyện gì, cũng một lòng trung thành với phu nhân, chỉ một lòng với phu nhân! Dù là đại gia hay ai đi nữa, cũng không bằng phu nhân! Trong lòng nô tỳ tuyệt đối không hai lòng! Hai người thẳng thắn giãi bày, hạ quyết tâm, chuyện này coi như định xuống. Tống Yên sẽ là người chủ động thưa với Ngụy Kỳ về chuyện nạp Thu Nguyệt làm thiếp. Nếu hắn đồng ý, thì sớm thu xếp; nếu không đồng ý thì tính sau. Ít nhất một khi hắn từ chối, cũng không tiện quay lại đồng ý với Thái Ngọc nữa. Dạo này Ngụy Kỳ đúng là rất bận, hai ba ngày liền chưa ghé qua. Tống Yên tính được ngày hôm sau là ngày nghỉ tắm gội, hắn chắc sẽ đến. Quả nhiên, trời vừa sẩm tối, hắn đã tới, trông tâm trạng khá tốt, vẻ mặt thư thái. Lúc này nàng vừa tắm xong, còn đang ngồi trước gương lau tóc. Thu Nguyệt cầm khăn, vừa thấy Ngụy Kỳ bước vào liền cúi đầu, mặt thoáng lộ vẻ lúng túng. Tống Yên nhẹ ấn tay nàng, rồi quay sang hỏi phu quân:“Công việc bên ngoài đã xong chưa? “Ừ. Ngụy Kỳ khẽ đáp, đứng sau lưng nàng, nhìn gương thấy nàng dưới ánh nến dịu dàng đoan trang, tóc dài buông xõa, xinh đẹp đến ngẩn ngơ. Tống Yên sờ tóc, thấy gần khô rồi, liền ra hiệu cho Thu Nguyệt và Xuân Hồng lui ra. Cả hai đều hiểu nàng định làm gì, lặng lẽ rút khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Ngụy Kỳ bước tới đứng sau nàng, khẽ vuốt mái tóc dài hỏi:“Sao lại gội đầu nữa? Ta thấy mấy hôm trước mới gội rồi. “Dạo này trời nóng, tóc hay ra mồ hôi, nên gội nhiều hơn. nàng đáp. Hai người đứng bên nhau như thế, nhìn vào gương, khung cảnh bỗng yên bình hiếm thấy. Nàng thầm nghĩ, có nên nói luôn bây giờ không? Bỗng dưng đề nghị nạp thiếp quả thật kỳ cục, nhất là hắn vốn không phải kẻ thích cưới thiếp. Nhưng nếu chậm trễ, e rằng bên mẹ chồng lại mở miệng trước, lúc ấy nàng mất thế chủ động, đành phải chấp nhận Thái Ngọc . Bàn tay hắn từ tóc nàng dời xuống cằm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da nàng. Làn da mềm mịn khiến người lưu luyến, hắn nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng, chỉ muốn ôm lấy mang lên giường... “Đại gia, thiếp có chuyện muốn nói với chàng. Nàng đột ngột lên tiếng, rồi quay đầu nhìn thẳng vào hắn. Câu nói ấy cắt ngang suy nghĩ mơ màng trong đầu hắn, khiến hắn hơi tự trách bản thân gần đây quá đắm chìm trong nhục dục, không phải điều tốt. Ý nghĩ đó khiến hắn nghiêm mặt, thu tay lại, đứng đắn đáp:“Chuyện gì? Tống Yên nghiêng người ngồi, giọng nhã nhặn đoan trang:“Thiếp thấy bản thân cũng đã vào cửa một thời gian rồi. Thu Nguyệt là người thiếp tin cậy, tướng mạo cũng khá, nếu không thì… nạp nàng ấy làm thiếp cho chàng, thế nào ạ? Như vậy có thêm người chăm sóc chàng, cũng tốt hơn. Ngụy Kỳ thoáng sửng sốt, tưởng mình nghe lầm. Sau khi xác nhận không nghe nhầm, hắn lại thấy khó hiểu: Tại sao? Hắn không nhịn được hỏi lại:“Thiếp? Là Thu Nguyệt bên cạnh nàng? Tống Yên gật đầu:“Chính là cô gái mặt trái xoan, lớn tuổi hơn chút, còn cô kia tên là Xuân Hồng. Ngụy Kỳ hơi lạnh giọng:“Không cần nàng nhắc, ta phân biệt được ai là Thu Nguyệt. Nhưng… sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này? Nếu hắn nhớ không lầm, hai người họ mới cưới chưa đến hai tháng. Trong kinh thành, kẻ cưới chưa bao lâu đã đòi nạp thiếp cũng hiếm lắm. Tống Yên thì rất dịu dàng điềm tĩnh:“Cũng không phải tự dưng. Lúc mang nàng ấy từ nhà mẹ đẻ tới vốn cũng đã có ý đó. Giờ tuổi nàng cũng tới rồi, tính tình lại trầm ổn hơn thiếp, chắc sẽ chu đáo hơn. Thấy hắn im lặng, nàng liền làm như ngầm hiểu là hắn đồng ý, tiếp tục nói:“Nếu chàng bằng lòng, thiếp sẽ cho nàng ở luôn trong viện này, gian phòng phía dưới ở Đông sương phòng rộng rãi, để nàng ở đó cũng được. Ngụy Kỳ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi lý do. Tại sao?Tại sao một người vợ vừa mới thành thân lại chủ động nạp thiếp cho chồng? Hắn không cho rằng nàng là kiểu người bất chấp tất cả để mưu cầu danh tiếng “hiền thê”, nàng cũng không phải vô sinh, càng không phải cần thiếp để tranh sủng. Nàng không có lý do nào cả. Lý do duy nhất chính là — nàng không muốn ở cạnh hắn, không muốn thân mật với hắn, cho nên mới muốn tìm người khác thay nàng gánh vác chuyện đó. Hắn không thể tưởng tượng nổi — người phụ nữ mới mấy hôm trước còn tựa vào lòng hắn, dịu dàng âu yếm, nay lại muốn đem một người khác dâng đến trước mặt hắn. Chẳng lẽ nàng không có trái tim? Trừ phi tất cả những dịu dàng ân ái đó chỉ là giả vờ, trừ phi chỉ có hắn tự cho là thật, còn nàng thì chỉ đang bị động chịu đựng — bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tới người khác. Hắn nhìn nàng, lạnh nhạt nói:“Đa tạ lòng tốt của nàng, nhưng nàng cũng nên biết, ta không cần nhiều nữ nhân như vậy. Tống Yên dè dặt hỏi:“Đại gia là… không vừa ý chỗ nào sao? Ngụy Kỳ mặt lạnh, nói:“Không ưng, nàng cứ giữ lại đi.Nói xong xoay người bỏ đi, động tác mở cửa mạnh hơn bình thường một chút. Tống Yên đương nhiên nhận ra — hắn đang không vui. Nhưng nàng cứ để mặc hắn đi, không níu kéo, không hỏi han một lời — bởi vì nàng cũng đang không vui. Chuyện này là do hắn mà ra. Nếu hắn chịu thu nhận Thu Nguyệt, thì xem như xong việc, nhưng ngược lại hắn còn nổi giận. Hắn không vui, nàng càng không vui hơn. Thế mà nàng còn chẳng có thời gian để giận, vì phương án giải quyết mà nàng khó khăn nghĩ ra, giờ đã bị phá sản, nàng lại không biết phải làm sao tiếp theo. Lúc này Thu Nguyệt và Xuân Hồng chưa đi ngủ, vẫn đợi trong gian nhỏ bên cạnh. Nghe thấy cửa phòng chính bị mở mạnh, qua khe cửa sổ trông thấy Ngụy Kỳ một mình rời đi giữa đêm tối. Chuyện này chưa từng xảy ra — đại gia nếu đã đến thì nhất định sẽ ở lại, hôm nay chắc chắn là có chuyện bất thường. Hai người lo lắng quay lại phòng chính, thấy Tống Yên vẫn ngồi trước gương trang điểm, môi mím chặt, má phồng lên, dáng vẻ rõ ràng đang tức giận. Thu Nguyệt vội hỏi:“Phu nhân với đại gia cãi nhau ạ? Vì chuyện đó sao? “Không có cãi.Tống Yên nghĩ thầm: ai mà cãi nổi với hắn?Rồi nói tiếp:“Ta chỉ mới nói ra, hắn không đồng ý, rồi bỏ đi. Nàng nhìn sang Thu Nguyệt, có phần áy náy:“Có lẽ là do hắn giận chuyện khác, hay là để lần sau ta tìm dịp nói lại vậy. Thu Nguyệt vội lắc đầu:“Lúc đến đại gia vẫn rất bình thường, đâu có gì là không vui. Có khi là chê em, hoặc là không muốn nạp thiếp, chuyện này cũng đoán trước được. Đại gia từng mất vợ, bao năm chưa tái giá, cũng chưa từng nạp ai vào phủ, ngài ấy thực sự là người chính trực. Chắc ngài còn cảm thấy phu nhân đã làm nhục mình. Tống Yên lại càng không phục — nàng rất muốn xem thử lúc mẹ hắn đưa người đến thì hắn có thái độ như hôm nay không. Theo nàng thấy, Thu Nguyệt còn đẹp hơn Thái Ngọc đôi phần. Thu Nguyệt tiếp tục khuyên nhủ:“Phu nhân sau này đừng nhắc đến nữa, hay là ngày mai tìm cơ hội nói lời xin lỗi với đại gia? Tống Yên cười lạnh, nói thẳng:“Ta còn chưa hèn hạ đến mức đó! Xuân Hồng hỏi:“Nếu đại gia không đồng ý với Thu Nguyệt, vậy chắc gì sẽ đồng ý với Thái Ngọc ? Muội không thấy Thái Ngọc có gì hơn cả. Tống Yên không nói gì. Trong thâm tâm, nàng tin Ngụy Kỳ sẽ không đồng ý. Hắn sẽ không nhận cả hai, càng không thể từ chối Thu Nguyệt mà lại đồng ý với Thái Ngọc . Hắn vốn không phải kẻ ham thu nhận thiếp thất. Thu Nguyệt cũng nghĩ giống nàng:“Chắc là sẽ không đồng ý đâu. Như vậy phu nhân cũng yên tâm hơn, không cần nghĩ nhiều nữa, cứ sống hòa thuận với đại gia, sang năm sinh một tiểu công tử. Tống Yên bĩu môi — nàng cảm thấy mình và Ngụy Kỳ còn cách xa hai chữ “hòa thuận lắm. Nàng quay sang nhìn Thu Nguyệt, dịu giọng an ủi:“Ngươi cũng đừng để chuyện này trong lòng, xem ra là ta tính toán chưa chu đáo. Chuyện của ngươi, ta sẽ nghĩ cách khác, được không? Thu Nguyệt lập tức đáp:“Chuyện này vốn là việc nhà của em, chẳng liên quan gì đến phu nhân, mà phu nhân lại còn vì nó phải bận tâm, em đã thấy xấu hổ lắm rồi. Việc này không thành ngược lại còn tốt, phu nhân nên vui mới phải. Còn chuyện nhà em, em tự lo liệu. Nàng dừng một chút rồi nói tiếp:“Hoặc là em chẳng lo nữa, sinh ra trong nhà nghèo, đó là số phận. Em đưa mấy lượng bạc dành dụm cho họ, còn lại thì tùy cha em có lương tâm hay không, và xem số mệnh của em gái thế nào. Mọi người chưa vội ngủ, lại ngồi trò chuyện trong phòng khá lâu. Ngoài sân, dưới bầu trời đêm, Ngụy Kỳ một mình bước về hướng Cảnh Hòa Đường. Gió đêm mát lạnh, len lỏi vào ngực, nhưng vẫn không thể xua tan nỗi ngột ngạt trong lòng hắn.