“Tây phòng có phải đang để đồ tạp không?” nàng đột nhiên hỏi.

Thu Nguyệt đáp: “Phải ạ, mấy cuộn vải và mấy bức bình phong chưa dùng tới đều để ở đó.”

Tống Yên không nói gì nữa, Thu Nguyệt liền hỏi: “Sao phu nhân lại hỏi chuyện này?”

Tống Yên có chút chột dạ: “Không có gì.”

Thu Nguyệt nhìn nàng đầy nghi hoặc, còn nàng thì lấy kim chỉ, đi qua phòng bên làm thêu thùa.

Đến chiều, Ngụy Kỳ từ ngoài về, mang theo một con cá lư song do người khác tặng, đưa vào viện. Tống Yên bèn bảo người đem hấp trong bếp nhỏ, đợi hắn tới dùng bữa.

Đợi hắn ăn xong, Tống Yên mở miệng nói: “Chuyện dạy dỗ Hy thư nhi , thiếp muốn thử xem.”

Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi giật mình, Ngụy Kỳ cũng hơi bất ngờ: “Sao đột nhiên lại đổi ý?”

Tống Yên đáp: “Là đại gia nói, thiếp là mẹ nó.”

Quan trọng là, chẳng ai thực sự quan tâm đến Ngụy Hy cả — tổ mẫu nhận nuôi đã mất, còn phụ thân như Ngụy Kỳ thì sao? Có lẽ hắn cho rằng chuyện đó chẳng liên quan đến mình.

Ngụy Kỳ nhìn nàng không nói gì, Tống Yên tiếp lời: “Nhưng thiếp không biết sau này sẽ ra sao, thiếp sẽ cố gắng dạy dỗ nó, cũng sẽ lưu tâm chuyện hôn sự, nếu sau này nó vẫn bướng bỉnh, hôn sự không như ý, đại gia không thể đổ hết trách nhiệm lên thiếp.”

“Đương nhiên không,“ Ngụy Kỳ đáp, “Từ nay việc giáo dưỡng và trách phạt đều do nàng, hôn sự cũng để nàng định đoạt. Nàng chịu quản nó đã là may mắn, ta tuyệt không can thiệp.”

“Vậy, ngày mai thiếp sẽ cho người dọn dẹp phòng tây, sau này để Hy thư nhi ở đó. Còn việc bên chỗ Giang di nương và Hy thư nhi , xin đại gia thu xếp.”

Ngụy Kỳ gật đầu: “Được.”

Đợi Ngụy Kỳ ăn xong rồi đi đến Cảnh Hòa Đường, Thu Nguyệt mới nói: “Thảo nào phu nhân bảo sợ bị em trách, thì ra là vì chuyện này, định trực tiếp nói với đại gia.”

Tống Yên cười nịnh: “Chẳng phải sợ ngươi không đồng ý sao? Việc này đúng là thiệt mà chẳng được gì.”

“Em là nô tỳ, sao dám nói đồng ý hay không? Tự nhiên là do phu nhân quyết định, muốn thế nào thì thế ấy.” Thu Nguyệt có phần bực bội.

Tống Yên kéo tay nàng: “Ta chỉ nghĩ… con bé tuy không dễ thương, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn, gọi tổ mẫu, gọi cha mẹ mà chẳng ai thực sự quan tâm, người duy nhất chăm sóc nó lại có tâm cơ. Mai sau nếu gả đi, liệu có gả được người tốt không? Có khi cả đời khổ cực. Mà ta rõ ràng có thể giúp một tay.”

Ít nhất, khi Ngụy Hy nói đến hôn sự, nàng có thể toàn quyền định đoạt, không đến nỗi để cô bé phải lấy một kẻ quá tệ.

Thu Nguyệt thở dài: “Biết phu nhân không nỡ, em còn nói gì được nữa, mong là sau này nó lớn lên, sẽ biết phải trái.”

Có lẽ do một lời của Ngụy Kỳ, đám nha hoàn bà tử trong viện Giang di nương liền hành động ngay. Sáng hôm sau, đồ đạc của Ngụy Hy được chuyển hết đến đây, bản thân nàng ta cũng dọn sang, chỉ là mặt lạnh tanh, thần sắc bi thương, cứ như bị tịch thu gia sản vậy.

Tống Yên còn thay cả người hầu bên cạnh nàng ta, đưa hai người bên cạnh mình cùng hai người từ chỗ khác đến hầu hạ, sợ đám người cũ quá thân với Giang di nương, suốt ngày truyền lời xúi bẩy Ngụy Hy .

Chờ đồ đạc sắp xếp xong, người chuyển đồ rời đi, cũng vừa đến giờ ăn trưa. Tống Yên sai người đưa cơm đến phòng tây, chẳng bao lâu nha hoàn quay lại báo: “Ngụy tiểu thư không chịu ăn.”

Nghe vậy, nàng đích thân đến phòng. Vào đến nơi thì thấy chẳng có ai khác, chỉ có mình Ngụy Hy ngồi bên giường bất động, lại gần một chút, mới nghe nàng đang khóc thầm.

Tống Yên đứng ngoài cửa một lúc lâu Ngụy Hy mới phát hiện, vội lau nước mắt, mím môi nhìn nàng đầy oán hận.

Tống Yên đành bước vào, hỏi: “Giang di nương có phải đã nói gì với con?”

Ngụy Hy bĩu môi: “Lòng dạ tiểu nhân!”

Tống Yên tất nhiên hiểu rõ, với kiểu nói chuyện của Giang di nương, bà ta sẽ không nói thẳng điều gì, chỉ tỏ ra đau lòng, vừa khóc vừa dặn Ngụy Hy phải cẩn thận, đừng để người khác bắt được nhược điểm.

Đó là một kiểu ám chỉ — rằng mẹ kế nhất định sẽ hành hạ con.

Tống Yên nói: “Nếu bà ấy thật sự lo cho con, hẳn phải căn dặn con đối xử tốt với ta, đừng đắc tội. Con nghĩ mà xem, cha con cả ngày bận rộn công việc, có khi nào quan tâm hậu viện? Tổ mẫu thân thể yếu, cũng không quản việc trong nhà. Đợi sau này con nghị hôn, ai sẽ lo liệu cho con? Không phải là ta sao?

“Cho dù chuyện hôn sự ta không nhúng tay, sau này con gả đi rồi, còn muốn qua lại nhà mẹ đẻ, lẽ nào lại không cần đến ta và mấy đứa em?”

Ngụy Hy muốn nói: “Vì sao con phải về nhà mẹ đẻ?” nhưng lời chưa kịp thốt ra, chính nàng cũng thấy ngốc nghếch, nên thôi không nói gì.

Tống Yên nói: “Ít nhất ở đây, con còn có thể gặp phụ thân vài lần. Ta cũng chưa từng đánh mắng con, chẳng có gì phải khóc cả. Trước tiên cứ ăn cơm đi, ăn xong thì sang phòng ta.”

Ngụy Hy không trả lời, nàng cũng rời đi.

Một lúc sau, Ngụy Hy thật sự đến, thấy Tống Yên còn đang ăn, nàng đứng ngoài cửa, thần sắc u ám nhìn cây đào xanh ngoài sân, cứ thế lặng lẽ chờ.

Tống Yên ăn xong, gọi nàng vào.

“Con từng học chữ chưa?” Tống Yên hỏi.

Ngụy Hy đáp: “Tất nhiên rồi.”

“Học ở đâu? Học những gì?”

“Trước kia tổ phụ mời nữ tiên sinh vào phủ dạy, con học cùng các cô cô, từng đọc Nữ Luận Ngữ, Nữ Giới, Liệt Nữ Truyện. Sau đó tam cô cô không học nữa, con cũng nghỉ.”

“Tiên sinh đi rồi thì không học nữa?”

“Không.” Ngụy Hy đáp: “Về sau thì học nữ công.”

“Nhưng vẫn nên đọc sách nhiều một chút. Dù không có thầy dạy, mình cũng có thể tự học. Phụ thân và tổ phụ con đều là người có công danh, trong nhà hẳn là không thiếu sách, cũng đâu cần mượn nơi khác.” Tống Yên nói.

Ngụy Hy biết nhà họ Tống có tiếng là thanh lưu, lão thái gia nhà họ từng là danh sĩ trong văn đàn, cũng là niềm kiêu hãnh nhất của họ Tống, nên Tống Yên đương nhiên xem trọng việc đọc sách. Nàng không nhịn được nói: “Di nương nói, nữ tử vô tài mới là đức, con học từng đó là đủ rồi.”

“Câu đó vốn là 'Nam tử hữu đức tức là tài, nữ tử vô tài tức là đức', ý là khuyên người lấy đức làm trọng, không có tài cũng được, chứ không phải dạy người không đọc sách.” Tống Yên nói.

Thấy Ngụy Hy ra vẻ khinh thường, nàng lại tiếp: “Không đọc sách, sao hiểu đạo lý? Không hiểu đạo lý, sao có thể hiền đức?”

Ngụy Hy không đáp, Tống Yên hỏi tiếp: “Biết tính sổ không?”

Giọng nàng nhỏ hẳn đi: “Không biết.”

Tống Yên nói: “Vậy bắt đầu từ đọc sách đi. Ta có một bộ Kinh Thi , con đọc trước, mấy hôm nữa bảo Thu Nguyệt dạy con bàn toán.”

Ngụy Hy không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Nàng hiểu rất rõ, sau này lấy chồng rồi cũng sẽ làm chủ mẫu, biết tính toán sẽ lợi đủ đường. Học được càng nhiều, địa vị ở nhà chồng càng vững.

Thế là Tống Yên ngồi ở bàn lớn tính sổ, còn Ngụy Hy đọc sách ở phía đối diện. Trên bàn bên kia còn có công văn và thư từ của Ngụy Kỳ, Tống Yên chưa từng đụng đến bàn đó.

Qua một canh giờ, Xuân Hồng mang điểm tâm đến, đưa một phần cho Tống Yên, cũng không quên phần của Ngụy Hy .

Ngụy Hy vừa nhìn thấy điểm tâm trước mặt thì nhận ra đó vẫn là bánh Tết Đoan Ngọ bên nhị thẩm gửi hôm qua — cứng ngắc, nàng không ưa, uống trà thì cũng chẳng ngon bằng trà của mình.

Nàng nghĩ bụng: Tống Yên đúng là keo kiệt.

Tống Yên không biết trong lòng nàng đang nghĩ những gì, đang định uống trà thì chợt liếc thấy một mục trong sổ sách, mặt nàng biến sắc, liếc sang Ngụy Hy , rồi không lên tiếng.

Đợi đến chiều, sau khi giữ Ngụy Hy lại đủ thời gian, Tống Yên để nàng về phòng, rồi mới đưa mục sổ ấy cho Thu Nguyệt xem.

Đó là sổ chi tiền hàng tháng, từ Quốc công gia cho tới nha hoàn sai vặt, từng người trong mỗi viện đều có ghi rõ. Nàng đang xem đến trang của Giang di nương thì phát hiện Giang di nương mỗi tháng được tám lượng tiền. Trong khi các di nương khác chỉ ba lượng, còn như nàng và Chu Mạn Mạn – các con dâu chính thức – mỗi tháng cũng chỉ có năm lượng, Giang di nương vậy mà còn hơn vài lượng so với họ.

Thu Nguyệt nói: “Có khi nào là tiền của Hy thư nhi đưa cho Giang di nương giữ?

Tống Yên đáp: “Không phải, Hy thư nhi mỗi tháng cũng có bốn lượng riêng.

Hai người đều không hiểu nổi, cuối cùng Tống Yên ghi lại chuyện này, quyết định lần sau sẽ hỏi nhị thẩm, dù sao nàng cũng mới tiếp quản sổ sách, chỗ cần hỏi còn nhiều.

Hôm sau nàng liền nhận được câu trả lời từ nhị thẩm: năm lượng dư đó là tiền nuôi dưỡng Ngụy Hy .

Năm đó đại thiếu phu nhân họ Quách qua đời, để lại Ngụy Hy , mà phu nhân lại không có con, nên Quốc công phủ đã chủ động trả lại của hồi môn cho nhà họ Quách. Bên nhà Quách nghĩ, ban đầu đề nghị nhận Ngụy Hy làm con thừa tự là ý của họ, nên đã để lại một khoản tiền làm phí nuôi dưỡng Ngụy Hy , Ngụy Kỳ cũng bỏ riêng ra một phần bạc, giao cho Giang di nương nuôi Ngụy Hy . Số tiền đó đều do nhị thẩm quản, phát hàng tháng, cho nên Ngụy Hy được chu cấp dư dả, Giang di nương cũng có thu nhập không ít.

Tống Yên âm thầm ganh tị: Ngụy Kỳ không để tâm đến con gái thì đúng, nhưng ra tiền thì đúng là rộng rãi thật! Tuy rằng lúc quyết định nuôi Ngụy Hy nàng không hề nghĩ tới tiền bạc, nhưng giờ biết có khoản này, nàng cũng thấy hơi động lòng — nuôi Ngụy Hy đúng là không nhẹ nhàng gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định nhắc với Ngụy Kỳ chuyện này. Dù sao, chuyện này chắc là do hắn quyết định.

Sau vài ngày Ngụy Hy chuyển đến ở cùng, thấy tâm trạng Ngụy Kỳ cũng khá tốt, Tống Yên bèn lựa thời điểm thích hợp để đề cập đến năm lượng bạc mỗi tháng kia.

Nàng chọn đúng thời điểm “gối đầu thủ thỉ.

Mấy ngày nay Ngụy Kỳ dường như có hứng hơn bình thường, không còn theo đúng lịch trình và nhịp độ quen thuộc, hắn siêng năng hơn, cũng kiên nhẫn hơn, khiến nàng… cũng cảm thấy không tệ.

Hôm ấy sau khi xong việc, Ngụy Kỳ không đi tắm ngay mà nằm xuống cạnh nàng, tay vuốt tóc nàng, hơi thở hai người còn vương mùi ái tình.

Chờ hô hấp ổn định, nàng khẽ cất giọng dịu dàng: “Đại gia…

“Ừm?

“Thiếp nghe nhị thẩm nói, Giang di nương nuôi Hy thư nhi , mỗi tháng có thêm năm lượng bạc…

“Vậy à? Ngụy Kỳ im lặng một lúc, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hình như có chuyện đó thật.

Chuyện từ lâu lắm rồi, tiền cũng chẳng bao nhiêu, hắn gần như quên mất.

Tống Yên lấy hết dũng khí, chủ động quàng tay lên vai hắn— lúc này nàng nghĩ, may mà trong bóng tối, hắn không nhìn thấy mặt nàng, nếu không thì xấu hổ chết mất.

Nàng dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tiếp tục: “Thiếp nghĩ, từ tháng sau, khoản bạc đó có thể chuyển sang cho thiếp được không?

Nói rồi giải thích: “Chủ yếu là đồ ăn điểm tâm bên thiếp, Hy thư nhi dường như không ăn nổi. Nó nói chỉ uống Long Tỉnh trước mưa, chỉ ăn cơm của tiểu phòng bếp, mà chỗ thiếp thì toàn Long Tỉnh năm ngoái, đa phần còn ăn cơm đại phòng bếp nữa.

Ngụy Kỳ khẽ cười: “Nàng thiếu tiền sao?

Tống Yên nghĩ một chút, rồi thành thật thừa nhận: “Thiếp thiếu thật.