Mùa thu năm sau, Tống Yên lại hạ sinh, lần này là trưởng tử, đặt tên là Ngụy Cẩn. Tên là “Cẩn (nghĩa là cẩn trọng), nhưng tính tình lại chẳng giống tên chút nào. Từ nhỏ đã nghịch ngợm, hay gây chuyện – hôm nay trèo lên khắp nơi rồi ngã u đầu, ngày mai lại vì hiếu kỳ mà leo lên bàn làm việc của Ngụy Kỳ, xé nát từng mảnh thư từ trên đó, khiến Ngụy Kỳ giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, suýt nữa đã giơ tay đánh. Năm ấy khi Ngụy Hi mười bảy tuổi, phủ Quốc Công và nhà họ Từ định xong ngày thành hôn, tổ chức vào mùa xuân, tháng Ba. Cuối tháng Hai, Ngụy Tu trở về từ Túc Châu. Từ khi biết hắn lên đường, Tam phu nhân đã bắt đầu tính ngày mong ngóng, cả phủ Quốc Công cũng đều hay tin hắn sắp trở lại. Hơn nữa lần này hắn còn được thăng chức, điều động đến Hồ Quảng nhậm chức Thiên hộ, trước đó sẽ lưu lại kinh thành một năm để phiên trực. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương