“Thì ra là vậy…” một người khác khẽ thở dài tiếc nuối.

Ngụy Hy lại không kiềm được mà nhìn về phía thị vệ kia. Nói về diện mạo, vì có cặp mày kiếm mắt phượng, trông hắn đầy khí khái; nhưng nói về thần thái, lại có phần kiềm chế, không mang vẻ cao quý, ngạo nghễ vốn thường thấy ở các hoàng thân quốc thích.

Một người xuất thân thấp hèn trong dòng tộc quyền quý, muốn được làm cấm vệ trong cung như hắn chắc hẳn không dễ, ít nhất cũng phải có năng lực mới có thể được lên trước mặt Thái hậu để bẩm báo.

Suốt khoảng thời gian sau đó, ánh mắt nàng bất giác luôn dõi theo hắn, thấy hắn tuần tra quanh hoàng đế. Các thị vệ khác có thể còn liếc nhìn các tiểu thư quý nữ hay nhìn ngó màn biểu diễn phía trước, nhưng hắn thì không. Đôi mắt sắc bén ấy không rời khỏi bất kỳ động tĩnh nào trong sân, tay luôn đặt sẵn lên chuôi đao, cảnh giác với mọi bất trắc.

Thậm chí, không biết có phải trực giác quá nhạy bén hay không, dường như hắn cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng. Ngụy Hy không kịp né tránh, liền bị ánh mắt hắn bắt gặp.