Hạ tuần tháng Ba là kỳ thi xuân vi, đầu tháng Tư còn chưa kịp công bố bảng vàng, phủ Quốc công đã làm hỉ sự, đón tiểu thư nhà họ Quý nhập môn.
Ngụy Phong vì chuyện vui mà tinh thần phấn chấn, nghĩ rằng thi thì cũng đã thi rồi, thứ hạng cũng chẳng do mình định đoạt, thế là dứt khoát gác sách vở sang một bên, ngày ngày cùng tân nương dạo chơi hoa viên, du xuân nơi ngoại ô, ân ái mới cưới, quấn quýt chẳng rời.
Đại phu nhân Trương thị lại bắt đầu không vừa mắt, kéo Tống Yên lại thì thầm, bảo nàng khuyên nhủ đệ muội mới cưới, chớ nên cứ mãi quấn lấy phu quân mà làm lỡ việc chính.
Tống Yên nào chịu đi làm việc mất lòng người, chỉ khuyên mẫu thân: “Họ mới thành thân, lục đệ lại dùi mài sách vở bao nhiêu năm, mấy hôm nay thư thái một chút cũng đâu có gì. Huống hồ nếu đệ ấy đỗ cao, còn phải nhận chức, bận rộn chưa kể, mà chưa chắc đã ở lại kinh thành. Nhân lúc rảnh rỗi thế này, để hai người thoải mái chút cũng tốt, nhỡ may có tin vui, chẳng phải lại thêm một hỉ sự sao?
Mấy lời này khiến Trương thị thấy cũng có lý. Đại nhi tử vì công vụ mà bận rộn bao nhiêu năm, hơn ba mươi mới có đứa con gái, tiểu nhi tử không thể như vậy nữa, nhân lúc mới cưới hãy mau chóng sinh con mới là chính đạo.