Nửa đêm, Đường Tú Oánh trở về phủ Tống gia, Tống Nhiên vẫn đang ngồi trong phòng tính toán sổ sách. Hắn được phá cách thu nhận, vì thế trong Ty Quân Khí lại càng dốc lòng làm việc. Pháo mà Tấn Vương yêu cầu đã chế tạo được mẫu đầu tiên, chỉ là uy lực vẫn chưa đủ mạnh. Giờ chỉ còn cần cải tiến thêm, Tấn Vương lại luôn thúc giục Ty Quân Khí, nên đến cả kỳ nghỉ Tết hắn cũng không được nghỉ ngơi. Thấy Đường Tú Oánh trở về, hắn mới đặt bút xuống, hỏi:“Ổn chứ? Ta quên mất đêm hội đèn nguyên tiêu đông người như vậy, không nhắc nàng trước. “Không sao, tiện thể còn xem được hội đèn nữa, lại đi cùng Yên muội muội đến Lãm Nguyệt Lâu mở mang tầm mắt, bánh ngọt ở đó ngon lắm. Đường Tú Oánh chống lưng, ngồi xuống mép giường. Nàng từ trước đến nay là như vậy, dù nửa đêm cũng không thấy mệt, bụng mang dạ chửa lớn như vậy mà còn ở ngoài lâu như thế cũng không than khổ, trái lại còn có vẻ như được lợi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương