Nói xong, hai người cúi đầu ngắm hoa đăng dưới phố. Người trên phố càng lúc càng đông, đến một khoảnh khắc nào đó, từ phía Tây Uyển vang lên từng loạt pháo hoa rực rỡ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía ấy, chỉ thấy đèn lồng treo cao rực rỡ trên lầu Thái Anh, dòng người cuồn cuộn, từng hàng đèn lồng nối nhau lên lầu, hiển nhiên là Hoàng thượng sắp đến.

Lúc này, tất cả đều nhìn về phía đó. Từ Lãm Nguyệt lâu nhìn sang thì hơi xa, lầu Thái Anh lại cao, nên chỉ có thể thấy một bóng áo vàng tươi giữa trung tâm dòng người — e rằng chính là Hoàng thượng. Ngài đứng giữa lầu, bên dưới bách tính đồng loạt quỳ xuống hô vang “Vạn tuế.

Tống Yên cẩn thận nhìn quanh phía sau bóng áo vàng ấy để tìm bóng dáng của Ngụy Kỳ, nhưng vì quá xa, người lại đông nên thật sự không thấy rõ. Ngược lại nàng lại nhìn thấy một nữ tử cũng đang ở trên lầu, mặc áo trắng nên trông rất rõ.

Đường Tú Oánh cũng thấy, liền hỏi: “Có một cô nương kia, chẳng hay đó có phải là Hoàng hậu nương nương không?

Tống Yên đáp: “Chắc là không phải. Hoàng thượng mặc long bào thì Hoàng hậu cũng sẽ mặc phượng bào màu vàng sáng, nàng kia không mặc thế nên chắc không phải.