Ban đầu hắn ép nàng vào tường, hoặc ôm chặt lấy nàng. Về sau lại thấy như vậy chưa đã, dứt khoát kéo nàng xuống đất. Tống Yên còn lo búi tóc và xiêm y bị xộc xệch, nhưng Ngụy Kỳ thì chẳng màng điều gì, như mãnh hổ rời núi, cuồng nhiệt đến mức không thể khống chế. Trời dần dần tối, nàng nhớ ra mình đã đi lâu như vậy vẫn chưa quay về, hẳn người hầu sẽ đi tìm, liền giãy giụa lên tiếng bảo dừng lại. Ngụy Kỳ lại ghé bên tai nàng nói nhỏ:“Lâu vậy mà không ai tới tìm, nàng không nghĩ xem vì sao ư? Nghe thế, Tống Yên càng thêm xấu hổ, lại nói muốn đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương