Gần đến nửa đêm, trong phủ họ Tống vẫn còn rộn ràng bận rộn.

Lụa hồng vẫn chưa treo xong, bánh hỷ phải chuẩn bị sẵn từ sớm, từng vò rượu được chuyển ra sân, còn nha hoàn bên cạnh Tống Yên cũng đang thu xếp hồi môn, chuẩn bị y phục và trang sức cho ngày thành thân mai sau.

Chỉ có Tống Yên ngồi trước giường, ngẩn ngơ nhìn con uyên ương bằng gỗ vừa được lấy ra từ rương.

Con uyên ương ấy được chạm trổ tinh xảo, hình dáng ngây ngô đáng yêu, màu sắc rực rỡ — một con ở chỗ nàng, con kia ở tay người khác.

“Thái thái. Ngoài cửa vọng vào tiếng Thu Nguyệt, biết là mẫu thân tới, Tống Yên vội nhét con uyên ương gỗ vào tay áo.

Chẳng bao lâu sau, mẫu thân La thị bước vào, hỏi nàng:“Ngày mai con đã xuất giá rồi, phải dậy sớm, sao giờ còn chưa ngủ?

Tống Yên khẽ đáp:“Con không ngủ được.

“May mà con chưa ngủ, mẹ bận quá quên mất một chuyện. La thị nói rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa cho nàng một quyển họa tập.

Vừa nhìn thấy quyển họa tập, Tống Yên đã đỏ bừng mặt, biết ngay là gì, cắn chặt môi dưới, quay mặt sang chỗ khác.

La thị khuyên nhủ:“Đừng xấu hổ, mấy thứ này con nên biết. Huống hồ… phu quân con là đại quan, xưa nay nghiêm khắc trầm ổn, sang đó rồi con tuyệt đối không được làm nũng hay kiêu kỳ, phải hiểu chuyện ngoan ngoãn, kể cả đêm động phòng, cũng phải dịu dàng chu đáo.

Nước mắt đã tràn mi, Tống Yên quay mặt đi, không nói một lời.

La thị thấy nàng như vậy, không khỏi lo lắng, giọng cũng dịu lại:“Mẹ biết con khó chịu, nhưng ngày mai con xuất giá rồi, đến trước mặt Ngụy các lão thì tuyệt đối không được khóc lóc ủy mị khiến người ta chán ghét. Quan trọng nhất là Ngũ lang, hai người các con tốt nhất là đừng chạm mặt nhau nữa, tránh điều tiếng…

“Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa, con biết rồi.Tống Yên cất lời, giọng lạc đi vì nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi.

La thị thở dài một tiếng, im lặng một lúc rồi mới bảo:“Nếu đã biết, vậy con xem kỹ quyển sách này đi, nghe mẹ giảng một chút. Nói xong liền mở họa tập ra, đưa về phía nàng.

Tống Yên liếc nhìn một cái, cảnh nam nữ ân ái hiện rõ trước mắt. Nghĩ đến người đàn ông lớn hơn nàng hơn mười tuổi, vốn nên là đại bá ca (anh chồng) của nàng, trong lòng càng thêm nhục nhã và uất ức, nước mắt làm mờ tầm nhìn, lời mẹ nói bên tai cũng chỉ còn những âm thanh ong ong rối loạn, chẳng nghe rõ được gì.

Cuối cùng, thấy nàng quá đau lòng, La thị cũng chỉ giảng sơ qua vài điều rồi thôi, chỉ ngồi bên giường lặng lẽ bầu bạn. Một lúc lâu sau mới an ủi:“Dù sao đi nữa, từ nay con đã là phu nhân của Ngụy các lão. Biết đâu vài năm nữa sẽ được phong mệnh phu nhân, cũng là phúc phần vinh hiển.

Tống Yên cười khổ — đúng vậy, vinh hoa phú quý, đó chính là điểm khiến người ta ngưỡng mộ nhất trong cuộc hôn nhân này.

Cho dù là trước cưới đệ rồi cưới huynh, cho dù gả cho người lớn tuổi, cho dù làm điền phòng (vợ kế), làm hậu nương (kế mẫu), cho dù phải sống cả đời cúi đầu cẩn trọng, cho dù làm đại tẩu của người mình từng yêu — cuối cùng… vẫn còn có cái gọi là “vinh hoa phú quý trong mắt thiên hạ.

Tống Yên không nói gì, La thị cũng không biết nên nói thêm điều gì nữa. Trời đã khuya, bà đặt quyển họa tập lên đùi nàng rồi bảo:“Lát nữa con tự xem đi, xem xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, đừng khóc nữa, khóc sưng cả mắt thì ngày mai không đẹp đâu.

Tống Yên chỉ lặng lẽ gật đầu.

Chờ mẹ rời đi, nàng mới lấy con uyên ương từ tay áo ra — đó là món quà mà Ngũ lang đã từng tặng nàng. Giờ bên cạnh nó, lại là một quyển họa tập dạy nàng cách hầu hạ anh trai của hắn.

Chỉ thấy nhục nhã và chua xót đến tận cùng, nước mắt lã chã rơi, nàng che mặt khóc nức nở.

Lúc ấy nàng mới chợt nhận ra — uyên ương sao có thể mỗi người giữ một con? Như thế chẳng phải là chia cắt sao?

Nàng thật ngốc, Ngũ lang cũng thật ngốc, sao lại không nghĩ tới điều đó?

Có lẽ từ khi ấy, trời xanh đã an bài cho họ mỗi người một cuộc hôn nhân khác rồi.

Nàng ôm chặt con uyên ương ấy mà khóc thật lâu, khóc đến mệt lả, đêm cũng đã khuya, xa xa vang lên tiếng gà gáy canh ba, báo hiệu một ngày mới đã đến — hôm nay, nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.

Nhìn con uyên ương lần cuối, nàng đưa tay, đặt nó vào hộc tủ bí mật bên cạnh.

Đã quyết định chấp nhận sự sắp đặt của tổ phụ, thì phải nhận mệnh. Từ nay nàng không còn là cô nương nhà họ Tống, cũng chẳng còn là thiếu nữ hoài xuân, mà là phu nhân của Ngụy Kỳ.

Ngày hôm sau, trống gõ vang trời, khách khứa đông nghịt, Tống Yên xuất giá về phủ Trịnh Quốc công.

Chủ nhà họ Tống là Thị giảng ngũ phẩm, năm xưa lão gia nhà họ Tống từng có chút thanh danh trong triều, nhưng đã lui về nghỉ vì bệnh tật, con trai có thể làm Thị giảng, cũng là nhờ vào phúc phần mà ông để lại.

Thế nên việc Tống Yên có thể gả vào phủ Trịnh Quốc công được xem là gả cao, dù chỉ là điền phòng cũng là gả cao.

Vì vậy mà nhà họ Tống tiếp đón rất nhiều người, ngay cả họ hàng xa cũng kéo đến không ít, ai nấy đều đến chúc mừng, cả phủ rộn ràng như hội. Trên mặt Tống Minh, phụ thân của Tống Yên, là nụ cười không dứt.

Chỉ có ở vài bàn tiệc có tiếng xì xào:

“Sao ta nhớ hình như tiểu thư nhà họ Tống vốn định gả cho Ngũ lang bên Tây viện phủ Quốc công?

“Đúng đấy, ta cũng từng nghe nói vậy, sau lại nghe bảo là gả cho Ngụy các lão, còn tưởng mình nghe nhầm!

“Nghe đâu Ngũ lang nhà họ Ngụy sắp cưới Quận chúa Phúc Ninh của phủ Trưởng công chúa rồi.

“Quận chúa Phúc Ninh? Sao chuyện này trước giờ chẳng nghe ai nói gì?

“Thì đó, hôn sự cũng gấp gáp mà. Mới định vào tháng Hai, giờ đã tháng Ba, nghe nói cuối tháng sẽ thành hôn.

“Vậy là phủ Quốc công liên tục làm hai đám cưới liền…

“Nhưng mà nói gì thì nói, đại tiểu thư nhà họ Tống đúng là có phúc thật…

Theo lệ, ngày thành thân, tân lang có thể tự mình đến rước dâu, cũng có thể không — chỉ cần người trong tộc đến đón tân nương là được. Ngụy Kỳ không đích thân đến, đội ngũ rước dâu chỉ có hỉ nương cùng người nhà phủ Quốc công, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, kèn trống tưng bừng, kẹo cưới rải đầy đường.

Tống Yên mặc hỉ phục đỏ rực, ngồi kiệu hoa tiến về phủ Trịnh Quốc công. Nàng từng đến nơi này, nhưng là đến Tây viện — lần này, lại là Đông viện.

Buổi sáng, hỉ nương thấy mắt nàng sưng lên, liền sai người ra ngoài mua đá về chườm suốt nửa ngày, đến giờ đã đỡ nhiều. Tối qua nàng gần như không ngủ, nhưng cũng chẳng thấy mệt, cứ thế lên kiệu, xuống kiệu, bước qua yên ngựa… theo người sai bảo, bị người đẩy đưa, cảm giác chẳng khác nào cái xác không hồn.

Dưới lớp khăn trùm đầu, nàng chẳng thấy gì, mơ mơ hồ hồ không biết đã bái đường với ai, giữa tiếng ồn ào rộn ràng, bước vào tân phòng.

Nghi lễ chính đã kết thúc, nha hoàn bên cạnh nàng thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ:“Tiểu thư có muốn ăn chút gì không ạ?

Tống Yên lắc đầu — nàng không thấy đói.

Dưới khăn trùm đầu, nàng lờ mờ nhìn thấy thảm len đỏ thêu hoa văn “phương thắng trải dưới đất. Loại thảm quý giá như thế, nàng chỉ từng nghe, chưa từng thấy, chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ thấy sự sang trọng của Đông viện phủ Quốc công.

Nàng hít sâu một hơi, siết chặt bàn tay.

Tiền viện vẫn còn khách khứa, nên Ngụy Kỳ chưa tới. Tống Yên ngồi ngay ngắn trên mép giường, che khăn trùm, im lặng chờ đợi, trong lòng vừa buồn bã, vừa tê dại.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đêm dần buông, ngoài cửa sổ mờ mịt, trong phòng điểm đèn nến rồng phượng. hỉ nương đã chuẩn bị sẵn rượu hợp cẩn, canh sen, kéo để làm lễ kết tóc… nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, nhẹ nhàng vang lên.

Nàng càng ngồi thẳng lưng hơn, rồi nghe thấy một tiếng gọi:“Thiếu phu nhân—

Là giọng một mụ già, đang gọi nàng.

Người ấy nói tiếp:“Thiếu phu nhân, lão thân là Triệu mama bên phòng phu nhân, vừa rồi có người từ trong cung tới, hình như có chuyện trọng đại, đại gia đã thay hỉ phục vào cung rồi, vẫn chưa biết khi nào trở về. Phu nhân bảo lão thân đến bẩm báo một tiếng.

Tống Yên hiểu, đại gia tức là Ngụy Kỳ. Hắn là trưởng tôn dòng chính, tuổi lớn, chức cao, phủ Quốc công hiếm ai gọi hắn là Đại lang, đều gọi là Đại gia.

Nàng đáp:“Ta biết rồi, đa tạ mama đã báo.

Rồi gọi một tiếng:“Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt hiểu lễ, nhanh chóng mang tiền mừng chuẩn bị từ trước ra, thưởng cho mama một xâu. Triệu mama mỉm cười cảm ơn:“Đa tạ thiếu phu nhân. Vậy thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi trước, lão thân xin cáo lui.

Triệu mama đi rồi, lại không biết bao lâu nữa trôi qua. Đêm đã khuya, tiếng cười nói từ khách khứa bên ngoài cũng không còn, chắc đã tàn tiệc.

Hỉ nương bên cạnh ngáp liên tục, nhưng cũng là người từng trải, nơi đây lại là phủ Quốc công, nên dù mệt đến mấy cũng cố nhịn, không dám oán than.

Tống Yên cũng không than vãn, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm — nhưng nàng biết rõ, sự nhẹ nhõm này chỉ là một khoảng nghỉ tạm thời.

Cuối cùng, khi xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, Tống Yên mới cất lời:“Hỉ nương đi nghỉ một lát đi, chờ đại gia về rồi hẵng tiếp tục.

Hỉ nương tuổi ngoài bốn mươi, đứng cả nửa ngày trời thật sự không chịu nổi nữa, nghe vậy như được đại xá, liền mừng rỡ rời đi. Trước khi đi còn hỏi:“Vậy thiếu phu nhân… có muốn vén khăn ăn chút gì không?

Tống Yên lắc đầu — một là không hợp lễ, hai là nàng thật sự không muốn ăn.

Hỉ nương rời đi, nàng cũng bảo nha hoàn lui xuống nghỉ.

Thu Nguyệt, Xuân Hồng chia nhau sang phòng bên, hoặc xuống lầu ngồi tạm, ai nấy đều mỏi mệt, chỉ chốc lát đã lục tục thiếp đi.

Tống Yên ngồi một mình bên giường, vẫn đội khăn trùm, lặng lẽ nghe tiếng nến đỏ nổ lách tách.

Nàng từng tưởng tượng đêm tân hôn này biết bao lần, cũng từng lo sợ không ít, nhưng chẳng ngờ lại là thế này.

Sau đó nàng nghe được tiếng canh ba điểm trống, bản thân cũng dần kiệt sức, nghiêng đầu tựa vào thành giường, định chợp mắt một lát, nhưng đầu óc cứ tỉnh táo, không sao ngủ nổi.

Nàng nghe tiếng côn trùng, tiếng gió lay động cành lá, nghe cả tiếng thở của chính mình… cho đến khi ngoài cửa sổ ánh sáng đầu tiên ló rạng, viện lớn bắt đầu có người dậy, phủ Quốc công cũng náo nhiệt trở lại — một ngày mới đã bắt đầu.

Nhưng Ngụy Kỳ vẫn chưa quay về.

Giờ này, lẽ ra Tống Yên phải chuẩn bị rửa mặt dâng trà kính bái trưởng bối, nhưng cuối cùng vì chẳng thể giữ lễ, nàng tự tay vén khăn, sai người thu dọn rượu hợp cẩn, canh sen. Bên đại phu nhân cũng truyền lời, bảo hỉ nương lui xuống trước.

Thu Nguyệt giúp Tống Yên tháo trang sức tân nương và hỉ phục, thay sang bộ đồ của tân phụ để ra tiền sảnh dâng trà.

Phủ Quốc công chia Đông Tây hai viện, Đông viện là trưởng phòng dòng chính có tước vị, Tây viện là phân chi thứ tử. Tống Yên gả vào Đông viện, nhưng trong những ngày thế này, cả hai phòng đều tụ họp.

Vừa bước vào sảnh, nàng đã thấy Phùng thị — mẫu thân của Ngũ lang — đang ngồi giữa.

Tống Yên lập tức cúi đầu, không dám nhìn lâu.

Phùng thị cũng không dám nhìn nàng kỹ — dù giờ nhìn tân nương là điều rất bình thường.

Lúc này có người lên tiếng:“Lão đại còn chưa về, con cứ dâng trà thỉnh an tổ phụ trước đi.

Tống Yên chưa từng gặp mẹ chồng, nhưng nghe giọng đã đoán được thân phận người kia, vội vàng bước lên hành lễ:“Vâng, thưa mẫu thân.

Người phụ nữ trước mặt ăn mặc không cầu kỳ, chỉ đơn giản tinh tươm, thân hình hơi gầy, mắt mày nhàn nhạt, thần sắc lãnh đạm như đang nhìn nha hoàn làm việc.

Tống Yên biết cảm giác ấy không phải ảo tưởng — thực tế đúng là mẹ chồng không thích nàng.

Ai mà thích được một người hoàn toàn không môn đăng hộ đối với con trai mình? Huống hồ, nàng vốn là người… từng được định gả cho Tây viện.