“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Mặt Tống Viễn Uy mặc dù không sao, nhưng bị đối xử như vậy, hai má gầy gò, môi nứt nẻ, giọng khàn khàn, rõ ràng là đã bị hành hạ đến cực điểm. Hắn nhìn Tế Tiểu Tổ, hỏi xong cấu kia bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Là cô?” “Sao thế, biết tôi à?” Tế Tiểu Tô không đến gần, mùi trên người tên này thật khó chịu. Mà Vệ Thường Khuynh bế Lộc Lộc đứng cách chỗ cố không xa. Lộc Lộc yên tĩnh ngủ ở trong lòng anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương