Bạch Dư Tây nói tới đây, Tế Tiểu Tô cũng đã hiểu gần hết rồi. Nhưng vẫn có mấy vấn đề có muốn biết. Đang muốn hỏi rõ ràng, Lợi Nam lại bất ngờ tiếp lời, nghiêm túc nói: “Lúc Dư Tây tra những chuyện này, bọn anh cũng gần như đã tra được rõ ràng chuyện năm đó của bố mẹ em rồi, điểm này trước phải xin lỗi em, bởi vì bọn anh gần như là bắt đầu tra từ năm em ra đời.” Tế Tiểu Tô không tức giận chút nào, ngược lại, cô còn thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cô cũng muốn tra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương