Tễ Tiểu Tô cảm thấy lời nói này vô cùng cặn bã. Ông nhờ bạn giúp đỡ chăm sóc con trai, là có thể yên tâm thoải mái rời đi à? Một người chủ có thể chăm sóc được hơn bố ruột sao? Thủ trưởng ban chấp hành cũng nổi giận: “Ông rõ ràng biết tính tình của Cẩm Địch, làm sao bà ta có thể để tôi đến gần Thường Khuynh được hả? Chỉ riêng năm đó nó muốn nhập ngũ, tôi cũng mất bao nhiêu công sức, giấu bà ta sắp xếp người phía dưới làm xong thủ tục trước cho Thường Khuynh. Dù sao Cẩm Địch cũng là người giám hộ của nó, năm đó nếu như bà ta biết là tôi nhúng tay vào, không biết sẽ còn ầm ĩ với tôi thể nào nữa!” Ông ấy vừa dứt lời, liền phát hiện Vệ Thường Khuynh nhìn về phía mình. Hoá ra Vệ Thường Khuynh không biết những chuyện này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương