Phương Viện Viện nhũn oặt dựa vào ghế, đôi mắt đỏ lừ, trợn trừng lên với Vệ Thường Khuynh.

“Cô ta không nói chuyện được à?” Vệ Thường Khuynh nhìn Chúc Niệm Tế. Đồng thời, chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi quảng trường, hòa vào một làn xe ba tầng.

Con đường này thuộc sở hữu tư nhân, cho nên rất ít xe đi lại. “Có thể nói được, tôi tiêm cho cô ta một mũi là được ngay” Chúc Niệm Tề mò một chiếc hộp sắt trong túi áo, lấy ra một ống tiêm nhỏ, tiêm vào cánh tay cô ta.

Phương Viện Viện nhanh chóng cảm nhận được sức mạnh của mình quay trở lại, cô ta không kiềm chế được nữa, lập tức đứng phắt dậy, nhưng không ngờ vừa mới đứng lên đã lại nhũn ra ngã ngồi trở lại.

Chúc Niệm Tể sờ cằm: “Ngại quá nhỉ, một mũi tiêm chỉ có thể giải bớt một nửa tác dụng của thuốc thôi.”