Ai không thất vọng chứ?

“Nhưng ít nhất đoạn tin này cũng là một điểm đột phá để tìm ra sự thật về tai nạn xe hơi của mẹ trong năm đó, đúng không?” Vệ Thường Khuynh nắm chặt lấy tay Tế Tiểu Tô, anh nhìn cổ đầy lo âu.

Anh sợ cô quá thương tâm.

Đối diện với ánh nhìn của anh, trái tim của Tề Tiểu Tô cũng mềm ra hơn, cô nói: “Ừm, A Khuynh, không cần lo lắng cho em đầu, đã qua nhiều năm như vậy, em cũng đã chấp nhận thực tế là bố mẹ em không còn trên đời nữa rồi”

Sau nhiều năm chỉ có một mình như vậy, dù có đau lòng nhưng nó đã không còn khiến cô mất đi tỉnh táo nữa.