“Trời sáng rồi à?” Xa Vũ dụi mắt đứng dậy, lại thấy người mình hơi mỏi. Ngủ ở trên ghế ngoài hành lang bệnh viện tất nhiên không thể thoải mái được rồi. “Tôi mang bữa sáng cho cậu này, đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay đổi ca để tôi trông cho” Hạ Kế Dao đưa bánh mì cho Xa Vũ. Xa Vũ nhận lấy, đưa mắt nhìn vào bên trong cửa sổ thủy tinh, thấy Tề Tiểu Tô vẫn đang dựa đầu vào giường bệnh ngủ, anh ta lắc chiếc bánh: “Cái này để lại cho mợ Vệ ăn đi, tôi tự ra ngoài ăn cũng được.” Lúc này Hạ Kế Dao mới nhận ra Tề Tiểu Tô cũng đang ở đây. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương