Minh Dao được đưa đi kiểm tra, dù sao cũng hôn mê lâu như vậy, không biết loại thuốc kia có ảnh hưởng gì đến cơ thể cô bé không. Tề Tiểu Tô nhờ Chúc Niệm Tề đi theo chăm sóc cô bé, còn mình nhanh chóng cùng Tần Tốc đi tới phòng bệnh của Vệ Thường Khuynh.Trước khi nhìn thấy hiện trạng của Vệ Thường Khuynh, cô không thể tưởng tượng được rằng anh bị thương nặng như vậy.Nhưng nhìn mặt mũi anh trắng bệch như không còn một giọt máu nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng trắng, nửa người trên cũng nhiều chỗ quấn băng, trái tim cô đau nhói.“Những ngày này đội trưởng đã vắt kiệt sức lực của mình quá mức, nếu không thì anh ấy khỏe lắm, cơ bản không thể bị bệnh vặt như ốm sốt, cảm mạo được.”Cũng vì như vậy, cho nên Vệ Thường Khuynh thậm chí không thể nhanh chóng phát hiện ra mình bị sốt, bởi anh không hề có kinh nghiệm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương