Cuối cùng Thủ trưởng vẫn đi rồi.Ông gọi trợ lý Triệu và vệ sĩ tới đón.Nhìn bóng lưng đi ra của ông ấy, Vệ Thường Khuynh luôn cảm thấy có vẻ chán nản và cô đơn hơn trước kia rất nhiều, giống như có thứ gì rất nặng đè trên vai.Bởi vì phải đợi người tới đón nên lúc ông ấy rời đi đã sắp hai giờ sáng rồi.Vệ Thường Khuynh đứng ở bên ngoài cổng, nhìn khu vườn trước mặt, đèn đường mờ tối, trên đường không có một bóng người, quạnh quẽ vắng vẻ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương