“Cảm ơn cậu, Thường Khuynh.” Ông ấy ổn định lại tâm trạng.Nhưng cho dù như vậy, sau khi biết tin Tô Vận Linh đã chết, Thủ trưởng vẫn giống như già đi chục tuổi.Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Tôi và Vân Diên là vợ chồng, không cần ông cảm ơn thay cô ấy.”Lúc nói lời này, anh nhìn Tiểu Tô, nhưng thấy ánh mắt cô mơ màng, căn bản cũng không nhìn về phía mình. Trái tim Vệ Thường Khuynh càng nặng nề hơn.“Nhưng sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ? Năm đó rõ ràng tôi đã bảo Vệ Kiêu đưa miếng ngọc truyền tin cho Vận Linh rồi, sau khi ông ấy quay lại cũng không hề nhắc đến chuyện miếng ngọc truyền tin với tôi...” Thủ trưởng lẩm bẩm nói. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương