Đứa bé đó nhìn thấy bọn họ tiến vào, đập mạnh hai tay vào vách thuỷ tinh, gầm lên không một tiếng động với bọn họ, Đinh Duyệt Sơn nhìn thấy nó có hai chiếc răng nanh. Mà hai bàn tay ấn lên vách thuỷ tinh của nó thì có một tầng vết chai dầy rõ ràng, nhìn mấy vết chai đó còn hơi xước ra nữa.Đinh Duyệt Sơn nhìn thấy đứa bé như vậy chỉ cảm thấy rờn rợn trong lòng.Sau khi xây dựng căn cứ này, ông ta mới chỉ đến đây hai lần, tính cả lần này nữa là ba.Nhưng mà có thế nào ông ta cũng không thể quen được với môi trường ở nơi này.“Trung tướng Đinh, ngồi xuống nói chuyện đi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương