Ngày thứ mười hai

Bạch Viên ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài, chú chó nằm dưới chân cô, dường như cũng đã mệt. Đột nhiên, cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên, cô thấy một chàng trai trẻ đứng cách đó vài bước.

Anh ta cao gầy, tóc dài vừa chạm gáy được buộc gọn, khuôn mặt nghiêng nghiêng, hoàn toàn không có biểu cảm. Cô chỉ thấy rõ sống mũi cao sắc nét nhô ra. Đường nét gương mặt rất sắc sảo, nhưng ánh mắt lại đầy mệt mỏi.

Chàng trai quay đầu, ánh mắt chạm vào cô.

Bạch Viên biết người đó đến tìm mình, liền yên lặng chờ đợi, ngồi rất bình thản như đang chờ phán xét của số phận. Quả nhiên, người đó bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, rồi lên tiếng: