Ngày thứ mười một Trần Chước dẫn Bạch Viên bước ra ngoài. Khi ra đến cổng, trời đã sáng rõ. Ánh nắng trên cao như đâm vào mắt cô, khiến Bạch Viên ngước đầu lên, ngẩn ngơ nhìn mặt trời. Nước mắt lăn dài trên gò má cô, để lại những vệt lấp lánh. Trần Chước hỏi: “Sao vậy? Bạch Viên đáp: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương