Ngày thứ mười một
Khi Hồ Nghị bị áp giải lên xe cảnh sát, trời rải rác vài hạt mưa nhỏ. Trời đã tối đen, cảnh tượng này khiến ông ta nhớ đến một đêm trong quá khứ, một quá khứ mà ông ta tưởng đã được chôn vùi. Đêm hôm đó, ông ta giấu xác Bạch Kim Đào vào trong một chiếc túi, dùng kim chỉ và băng keo dán kín miệng túi, vội vàng lau sạch dấu vân tay. Sau khi đóng cốp xe, ông ta ngơ ngác nhìn lên bầu trời đêm, bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc, như thể từ lâu trong tiềm thức ông ta đã đợi đến khoảnh khắc này, đợi Bạch Kim Đào chết trước mặt mình và ông ta sẽ tiêu hủy thi thể.
Hồ Nghị bị bắt đi từ nhà. Lúc đó, Bạch Viên cũng có mặt, lâu lắm rồi họ mới cùng ăn một bữa cơm tối, trò chuyện vài câu chuyện phiếm. Khi nhìn Hồ Nghị bị gọi đi, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ đó là một cuộc hỏi thăm thông thường. Thậm chí cô còn thờ ơ hỏi:
“Tối nay ông có về nhà ngủ không?”
Kể từ sau khi kết hôn, Bạch Viên như biến thành một con người khác. Trước đây, cô từng nhiệt tình, luôn sẵn sàng giúp đỡ khi có thể. Nhưng vài năm gần đây, cô càng trở nên lạnh nhạt, chán chường. Đôi khi Hồ Nghị nghĩ, nếu không phải vì sự vô vị của cô, ông ta cũng không cần ra ngoài tìm phụ nữ khác.