Ngày thứ mười

Vụ án đang ở giai đoạn then chốt, Tiền Nhất Đa vốn không muốn gặp Lục Trà Vân, nhưng cuối cùng tò mò lại chiến thắng. Dù cô không phải người tốt, nhưng luôn che giấu rất kỹ, không dễ dàng để lộ bản chất. Lần trước cô bộc lộ mặt thật đột ngột, anh suýt nữa cho rằng cô mắc hội chứng căng thẳng tiền kinh nguyệt. Hơn nữa, anh cũng có chút lo lắng cho Lâm Chúc Nhất. Nghĩ vậy, anh vẫn cầm áo khoác bước ra ngoài.

Xe của Lục Trà Vân vẫn đỗ ở bãi đối diện. Áo quần màu nhạt, khuôn mặt tươi cười. Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, Tiền Nhất Đa dùng ánh mắt đánh giá nghi phạm nhìn cô, nhớ lại cách cô ăn mặc mỗi lần. Kết luận là nhà cô rất giàu, nhưng tính cách lại kín đáo. Toàn thân đều là len cashmere, nhưng chỉ mặc hai màu xanh và trắng, có vài món còn mua cùng kiểu nhiều cái. Chiếc áo len cô mặc hôm nay là kiểu y hệt chiếc hôm trước, nhưng không phải cái cũ, vì chiếc kia bị sứt chỉ. Sau thời gian tiếp xúc, anh nhận ra cô là người ít ham muốn vật chất, chẳng quan tâm đến thời trang. Cô cố gắng ăn mặc tinh tế, chỉ để duy trì hình ảnh trong mắt người khác, như đang vẽ lên một lớp da giả.

Tiền Nhất Đa mở cửa, ngồi vào xe, cố giữ giọng điệu công việc:

“Cô gọi tôi qua đây có việc gì? Vụ của Vương Miễn không cần cô nữa, tôi có manh mối khác rồi.