Ngày thứ mười
Đây hoàn toàn là một phát hiện ngoài ý muốn. Tiền Nhất Đa cố nén nụ cười. Anh cảm giác như vừa chạy một vòng dài giữa mùa hè, mồ hôi nhễ nhại, vội vàng mở tủ lạnh lấy một lon Coca. Vừa mong chờ cảm giác sảng khoái, vừa lo ngại sẽ bị bọt khí làm ướt mặt.
Khi Đào Bạch Lễ nói với anh rằng Tống Mộng không phải tự sát, Tiền Nhất Đa mơ hồ nhận ra hung thủ trong vụ án này không phải cùng một người với các vụ trước. Đây là một kẻ mới, hiện trường vụ án được dàn dựng quá vụng về. Dấu vân tay một ngón tay và biển số xe taxi để lại là những sơ hở dễ dàng truy ra. Thêm vào đó, bức thư tuyệt mệnh trên máy tính lại càng như muốn che đậy sự thật. Người thực sự muốn tự sát hiếm khi để lại quá nhiều chi tiết không liên quan. Họ đã quá tuyệt vọng, như một cái xác không hồn, chỉ cố gắng giao phó vài việc cuối cùng trước khi vội vàng tìm đến cái chết. Giết người chính là một dạng nói dối, và cốt lõi của việc không bị vạch trần nằm ở chỗ: càng ít càng tốt.
Ban đầu, Tiền Nhất Đa có chút thất vọng. Vụ án của Tống Mộng không liên quan đến những vụ trước, và rất có thể chẳng có mối dây nào ràng buộc cả. Đó chỉ là một sự trùng hợp, nạn nhân mới tình cờ là vợ của nạn nhân trước. Hai bi kịch chồng chất lên nhau, giống như một người bị hai chiếc xe đâm vào, nhưng lại là hai chiếc xe khác nhau. Trùng hợp vẫn là trùng hợp. Thế rồi, họ phát hiện ra chiếc máy tính dùng để viết thư tuyệt mệnh thuộc về Ôn Trường Niên. Vụ án ngay lập tức có bước ngoặt, trở nên sáng tỏ.
Ôn Trường Niên không phải người tốt. Hắn là kiểu người thích nhổ nước bọt vào chén canh của người khác, không muốn ai hơn mình. Danh tiếng của hắn trong ngành không tốt vì hắn không từ thủ đoạn để giữ chân khách hàng. Đôi khi, hắn thậm chí ghi âm lại để nắm thóp khách hàng, phục vụ mục đích riêng. Rất nhanh chóng, hắn đem trò này áp dụng với lãnh đạo công ty. Hắn đã ghi lại cuộc nói chuyện giữa Hồ Nghị và Diêu Thành Lân. Bằng chứng này có thể cho thấy hắn cũng có dính líu đến vụ việc, nhưng vợ hắn hoàn toàn không hay biết.