Ngày thứ chín Tiền Nhất Đa vốn định đi bắt người, nhưng sau khi bị Lục Trà Vân mắng một trận, anh cảm giác mình bị coi như cháu chắt. Lục Trà Vân đi rồi, anh còn phải quay lại sở cảnh sát, nơi Hồ Nghị trong phòng thẩm vấn có lẽ cũng đang làm “ông lớn.” Tiền Nhất Đa cảm thấy bực bội, nghĩ mãi không hiểu từ bao giờ cảnh sát hình sự lại thành dịch vụ phục vụ khách hàng, phải làm theo ý nghi phạm. Nhưng công việc thì vẫn phải làm, không thể trốn tránh được. Mặt mày u ám, Tiền Nhất Đa quay lại sở. Trong phòng thẩm vấn, Hồ Nghị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt nhàn nhã, rõ ràng chưa nhận tội. Đứng bên cửa kính một chiều là Hoàng Thế Kiệt, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ngang cấp với Tiền Nhất Đa. Theo quy tắc, nếu không được yêu cầu, đồng nghiệp không nên can thiệp vào vụ án của nhau, đặc biệt khi việc bổ nhiệm đội trưởng mới đang trong giai đoạn quan trọng. Quá nổi bật có thể bị coi là tranh công, nóng vội muốn thăng chức. Dạ dày Tiền Nhất Đa co thắt vì căng thẳng, anh chưa ăn tử tế cũng quên không uống thuốc. Hoàng Thế Kiệt nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương