Ngày thứ sáu

Hồ Nghị rõ ràng nhận ra Lục Trà Vân, bật thốt lên: “Cô Lục?”

Nhìn vẻ mặt ông ta, không khó để thấy sự ngỡ ngàng. ông ta không hiểu tại sao Lục Trà Vân lại xuất hiện ở đây, nhưng Lâm Chúc Nhất thì biết rõ. Ngay khi xác định xe đang chạy về vùng ngoại ô thay vì hướng vào thành phố, anh đã gửi định vị cho cô. Cô đến kịp thời, ngay cả nét mặt mang vẻ giận dữ kiềm chế cũng thật đến khó tin. Có vẻ cô mỗi khi tức giận thường nở nụ cười. Cô rất lịch sự chào Hồ Nghị: “Ông Hồ à, thật làm phiền ông, còn đặc biệt đưa cậu ấy đi. Bố tôi đang sốt ruột chờ rồi.” Một câu nhẹ nhàng như vậy đã làm dịu mọi chuyện. Những vết bầm trên mặt Lâm Chúc Nhất, cuộc đối thoại giữa hai người ở vùng hoang vu này, dường như chưa từng xảy ra. Những con chim sẻ vẫn hồn nhiên bay lượn trên cánh đồng gần đó.

“Hóa ra cô Lục quen cậu ta, vậy mà tôi chưa nghe cậu ấy nói gì.” Hồ Nghị cười gượng, ánh mắt u ám liếc nhìn Lâm Chúc Nhất, như thể cuối cùng ông ta đã tìm ra lý do cho sự tự tin của Lâm. “Bạn của cô có vẻ không dễ nói chuyện.”

Lục Trà Vân khoanh tay sau lưng, nhưng Lâm Chúc Nhất nhìn thấy bàn tay trái của cô nắm chặt thành quyền. Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười: “Đúng vậy. Hẹn chiều nay uống trà với tôi mà cậu ấy lại không đến, để tôi đợi mãi, còn bắt tôi phải đích thân đến đón. Hai người sao lại chạy đến đây? Hoàn toàn đi ngược hướng mà.” Hồ Nghị không nói gì. Lục Trà Vân tiếp lời một cách tự nhiên, trách móc: “Tôi biết rồi, là tại Chúc Nhất. cậu ấy vốn dĩ không biết đường, chắc đã chỉ sai hướng cho ông.”

Ánh mắt cô thoáng quét qua, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén. Cô dẫn Lâm Chúc Nhất lên xe, trước khi đi còn nói với Hồ Nghị một cách đầy ẩn ý: “Hôm nay thật sự cảm ơn ông, Hồ tiên sinh. Tôi nhớ ông rồi. Sau này chúng ta còn nhiều dịp gặp lại.” Nói xong, cô đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhìn Hồ Nghị qua gương chiếu hậu, nét mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Lâm Chúc Nhất ngoái đầu nhìn vẻ mặt đầy thất vọng của Hồ Nghị, bật cười: “Vừa rồi cậu đúng là mượn oai hùm đấy. bố dượng của cậu quả thật hữu dụng. Sao cậu quen ông ta?”

“Người làm ăn muốn lớn mạnh, muốn yên ổn, không thể thiếu việc xây dựng mối quan hệ tốt với chính quyền. Ông ta đã tặng bố tôi không ít thứ, còn mời chúng tôi đi ăn vài lần.”

“Ồ. Theo lý thường, nếu cậu và Hồ Nghị quen biết, khả năng ông ta là hung thủ càng lớn. Nhưng ngược lại, tôi lại nghĩ khác.”

“Tôi bây giờ chẳng còn hứng thú với vụ án này, sao cũng được. Chuyện của cậu quan trọng hơn.” Lục Trà Vân hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Chúc Nhất ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu về phía gương chiếu hậu. Khóe miệng anh bị bầm, khi dùng lưỡi chạm vào còn cảm thấy vị máu, nhưng anh lại thấy điều này thú vị: “Mặt chắc không sao. Nhưng đầu tôi đập mạnh, giờ đau lắm.”

“Có thể là chấn động não, cũng có thể là trầm cảm tái phát. Cậu xem có buồn nôn hay muốn ói không.”

“Không sao đâu. Tôi vừa nghĩ đến một chuyện khác.”

Lục Trà Vân im lặng, chỉ liếc nhìn anh bằng khóe mắt, ánh mắt như có chút lo lắng. Nhưng Lâm Chúc Nhất không chắc sự lo lắng đó là thật hay giả. Anh nói: “Đôi khi làm bài trắc nghiệm, cậu có thể gian lận bằng cách loại trừ. Nếu không biết đáp án, có thể dùng loại trừ để tìm ra. Nhưng với bài điền chỗ trống thì không thể. Những vụ giết người ngẫu nhiên giống như bài điền chỗ trống, vì thế tìm ra hung thủ khó hơn, cần chứng cứ trực tiếp mới kết tội được. Nhưng án mạng có động cơ thì khác, nghi phạm đã được xác định, giống như bài trắc nghiệm. Chỉ cần đoán ra hung thủ, dù chưa hoàn toàn hiểu rõ cách thức, cũng có thể dùng kỹ thuật thẩm vấn để buộc nhận tội.”

Anh tiếp tục: “Vụ của Vương Miễn tôi đã có ý tưởng. Nhưng vụ của Bạch Kim Đào là vụ tôi cá cược với cậu . Vụ này đã quá lâu, nếu từng có chứng cứ thì giờ cũng không còn. Vậy nên chỉ có thể phá án dựa vào lời khai của những người liên quan và suy diễn từ tính cách của họ. Hiện có ba nghi phạm, nếu tính cả Vương Miễn và Ôn Trường Niên thì là năm người. Nếu xét khả năng hợp tác hai hoặc ba người, tổng cộng có 25 khả năng.”

“Cậu sẽ không định loại trừ từng người đấy chứ.”

“cậu nên thông cảm với người bệnh. Tôi sau khi bị trầm cảm thì đầu óc không được tốt. Nhưng nếu dùng loại trừ, số khả năng sẽ giảm đi. Ví dụ như Vương Thiện Nghi không thể hợp tác với Vương Miễn hay Ôn Trường Niên, vì họ không có mối liên hệ xã hội. Ngay cả khi có chung mục đích, họ cũng không tìm người lạ hợp tác để giết người. Tương tự với Bạch Viên. Còn Hồ Nghị, ông ta không thể hợp tác với Bạch Viên hay Vương Thiện Nghi, vì tính cách của ông ta không cho phép. ông ta khinh thường họ, thậm chí là khinh thường mọi người ngoài bản thân. Và qua cuộc nói chuyện giữa cậu và Hồ Nghị vừa rồi, tôi cũng loại trừ ông ta.”

“Tại sao?” Lục Trà Vân không mấy hứng thú với suy luận của anh, nhưng vẫn miễn cưỡng lắng nghe.

“cậu đã gặp hung thủ, có thể đã đưa ra một vài gợi ý hoặc không, nhưng hung thủ chắc chắn biết rằng cậu hiểu một số chuyện. Hồ Nghị vừa gặp cậu , rõ ràng không có mối liên hệ kiểu đó. Phản ứng đầu tiên của ông ta với cậu vẫn là con gái của kiểm sát trưởng. Vì loại trừ ông ta, tôi cơ bản có thể xác định hung thủ là ai. Nhưng tôi sẽ cạnh tranh công bằng với Cậu , vì Cậu cũng nghĩ đến điều đó rồi.”

“Cậu thật sự không sao chứ?”

Lâm Chúc Nhất bối rối: “Sao vậy, tôi nói sai gì à?”

“Cậu đang chảy máu mũi.”

Lâm Chúc Nhất đưa tay quệt mũi, cảm thấy nơi nhân trung ẩm nóng, tay đầy máu. Anh không thấy đau lắm: “Có lẽ là mao mạch bị vỡ, không sao đâu.”

Với thái độ hiếm hoi cứng rắn, Lục Trà Vân yêu cầu anh nhắm mắt nghỉ ngơi và không nói gì thêm. Cô đạp ga, bỏ qua cả lời nhắc nhở vượt tốc độ từ hệ thống định vị, rồi tắt luôn nguồn điện. Xe dừng lại tại một trạm nghỉ, chưa kịp đỗ hẳn, Lâm Chúc Nhất đã vội vã xuống xe, vịn cửa xe nôn. Nhưng anh chẳng nôn ra gì, vì cả ngày chưa ăn gì. Lục Trà Vân vỗ lưng anh, giúp anh thoải mái hơn. Anh cười gượng: “Cậu nói đúng, chắc là chấn động não rồi.”

Thường những câu đùa như vậy sẽ khiến Lục Trà Vân bật cười, nhưng lần này cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng. Cô hỏi: “Để tôi đưa cậu về nhà hay đến bệnh viện?”

“Cậu không đang ăn trưa với bạn bè à? Giữa chừng bỏ đi không sao chứ?”

Lục Trà Vân mỉa mai: “Không sao, chỉ là một đám xiếc thôi.”

“Tôi đoán Cậu cũng nói về tôi sau lưng thế này.”

“Cậu nghĩ tôi xem cậu giống họ sao?” Giọng cô đầy giận dữ, khiến Lâm Chúc Nhất không hiểu được cô đang tức giận vì điều gì.

Lâm Chúc Nhất nói: “Chấn động não nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi là tự khỏi. Cậu đưa tôi đến gặp bạn bè của Cậu đi. Tôi cũng tò mò về họ.”

Xe chạy vào bãi đỗ ngầm của một trung tâm thương mại cao cấp. Khi Lục Trà Vân lùi xe vào chỗ đỗ, Lâm Chúc Nhất đã xuống xe trước, dựa vào tường cố gắng giữ thăng bằng, mắt lúc sáng lúc tối. Không biết từ khi nào, Lục Trà Vân đã đứng bên cạnh, đưa cho anh một chai nước khoáng. Chai nước đã được mở nắp từ trước, Lâm Chúc Nhất không để ý, uống vài ngụm. Có lẽ do trong miệng còn vị máu, nước khiến anh cảm thấy hơi đắng. Lục Trà Vân nhận ra anh khẽ nhíu mày: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì, nước của Cậu chắc để lâu trong xe rồi.”

“Là miệng cậu bị đắng. Thử cái này xem.” Cô rót chút nước trái cây từ bình giữ nhiệt đưa cho anh: “Cậu chóng mặt cũng có thể là do hạ đường huyết. Bổ sung chút đường sẽ tốt hơn.”

Lâm Chúc Nhất nếm thử, nhưng vị đắng ở lưỡi vẫn không tan. Anh lắc đầu, trả lại cốc: “Xe của Cậu cái gì cũng có nhỉ?”

“Cậu muốn thì tôi có thể chuẩn bị cả champagne cho cậu.”

Lâm Chúc Nhất khẽ cười: “Hôm nay Cậu dường như rất chu đáo.”

Lục Trà Vân cũng mỉm cười, dường như mọi căng thẳng trước đó đã biến mất. Cô nhẹ nhàng nắm tay Lâm Chúc Nhất: “Tôi có thể chu đáo hơn nữa.”

Bạn của Lục Trà Vân đang chờ trong một quán cà phê thủ công trong trung tâm thương mại. Khi Lâm Chúc Nhất bước vào cùng cô, có tổng cộng bốn người đều ngẩng đầu nhìn anh.

Người đầu tiên lên tiếng là một người đàn ông mặc vest, trạc tuổi Lâm Chúc Nhất, nhưng khuôn mặt đã hiện rõ vẻ từng trải. Anh ta quan sát bộ dạng giản dị, có phần nghèo nàn của Lâm Chúc Nhất, cùng ánh mắt lơ ngơ, khiến anh ta nảy sinh chút khinh thường. Sự nhỏ bé này thậm chí khiến anh ta cảm thấy tội nghiệp. Để che giấu cảm giác đó, anh ta cất giọng nhiệt tình mời: “Đây là bạn trai của Tiểu Lục đúng không? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, trông đặc biệt thật. Cậu tên là gì nhỉ?”

“Lâm Chúc Nhất.”

“Tôi là Vương Học Xung.” Anh ta bắt tay Lâm Chúc Nhất, chiếc khuy măng sét trên áo vest có giá bằng cả tiền thuê nhà một tháng của Vương Miễn. Điều này lại hoàn toàn phù hợp với ly cà phê Geisha trên bàn trước mặt anh ta.

Vương Học Xung giới thiệu: “Đây là đại mỹ nhân của chúng ta, cô Lục, chắc cậu đã quá quen rồi. Còn lại để tôi giới thiệu. Cô tóc ngắn là Hứa Thiên Thiên, cô tóc dài là Thẩm Tử Hân - tiểu thư nhà họ Thẩm. Còn người hơi tròn trịa kia là Giang Hải Toàn, Tiểu Giang. Cậu đừng nhìn vẻ ngoài mà xem thường anh ấy. Anh ấy rất rành chơi xe, rượu vang và đồng hồ. Sau này nếu cậu muốn sưu tầm gì thì cứ tìm anh ấy. Nhưng đừng quá ham vui, không là cô Lục giận đấy. Haha, tôi đùa thôi.”

Lâm Chúc Nhất nở nụ cười nhã nhặn, lần lượt chào hỏi từng người. Sự quan sát là hai chiều, và chỉ trong khoảnh khắc lên tiếng, anh đã nhìn ra những mối quan hệ tình cảm rối rắm quanh chiếc bàn này.

Sự xuất hiện của một người lạ thường mang đến áp lực nhẹ nhàng. Lâm Chúc Nhất lại là một người đàn ông cao ráo với gương mặt mang vết thương, điều này càng làm gia tăng áp lực. Trong tình huống như vậy, mọi người thường nhìn về phía người mà họ tin tưởng nhất. Trên bàn có hai nam, hai nữ, người dẫn đầu nhóm nhỏ này có vẻ là Vương Học Xung. Tư thế ngồi dạng chân đầy kiêu ngạo của anh ta đã ngầm khẳng định vị trí thống lĩnh. Tuy nhiên, anh ta cũng mang tâm lý cạnh tranh, nếu không thì đã không dùng giọng điệu nửa khen nửa chê khi giới thiệu Giang Hải Toàn. Có vẻ anh ta có thiện cảm với Lục Trà Vân, bởi khi cô chưa đến, trên bàn lại có thêm một phần điểm tâm. Nhìn vào hóa đơn trên bàn của Vương Học Xung, phần điểm tâm này hẳn do anh ta chuẩn bị.

Giang Hải Toàn rõ ràng cũng có cảm tình với Lục Trà Vân. Phản ứng đầu tiên khi thấy Lâm Chúc Nhất là lén lút quan sát biểu cảm của cô.

Hai người phụ nữ, Hứa Thiên Thiên tóc ngắn và Thẩm Tử Hân tóc xoăn dài, có vẻ không thân thiện như vẻ bề ngoài. Dù ngồi cạnh nhau nhưng cử chỉ của họ lại như chống đối lẫn nhau, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người. Cả hai đều hướng mũi chân ra phía ngoài, thể hiện rõ sự xa cách. Vương Học Xung dường như thích Thẩm Tử Hân hơn. Những lời như “mỹ nhân” thường chỉ được dành cho người chưa quen thuộc.

Thẩm Tử Hân rõ ràng muốn chiếm lấy sự chú ý của hai người đàn ông trên bàn, vì thế cô không có chút thiện cảm nào với Lục Trà Vân. Điều này được thể hiện qua việc cô đã thản nhiên dùng áo khoác và túi xách của mình để chiếm chỗ ngồi ban đầu của Lục Trà Vân. Cô còn cố tình tỏ ra dè dặt, là người duy nhất trên bàn không ngẩng đầu nhìn Lâm Chúc Nhất, chỉ tập trung vào việc ăn bánh mì nướng. Nếu chiếc bánh đó không có thuốc phiện khiến cô không thể cưỡng lại, thì hẳn là cô cố ý tỏ ra như không hề có hứng thú với Lâm Chúc Nhất.

Hứa Thiên Thiên là một cô gái thấp bé, khuôn mặt tròn trĩnh, giọng nói như tiếng chim nhỏ. Sự chú ý của cô đối với Giang Hải Toàn rõ ràng đến mức không thể che giấu. Cô cũng là người đầu tiên không kìm được mà lên tiếng: “Bạn trai của Tiểu Vân đẹp trai quá, đúng là xứng đôi. Những anh chàng ở trường mà nhìn thấy chắc phải hết hy vọng rồi.”

Câu nói này rõ ràng là muốn Giang Hải Toàn nghe, nhưng anh ta lại không hiểu ý, thậm chí còn thốt lên: “Ngoại hình chỉ là một phần thôi. Nhiều người chỉ có vẻ ngoài nhưng không đáng tin cậy. Quan trọng vẫn là cảm giác an toàn.”

Lâm Chúc Nhất cười nhẹ, lập tức hiểu ý Lục Trà Vân khi gọi họ là “những con thú xiếc“. Anh đoán được Lục Trà Vân muốn tìm thú vui từ nhóm người này. Những người đàn ông và phụ nữ chìm trong trò chơi tình cảm giống như những thân rơm khô mùa hè, rất dễ bị khơi mào, chỉ một chút khiêu khích cũng có thể bùng lên dữ dội. Nếu Lục Trà Vân dẫn dắt khéo léo, sự tan vỡ giữa họ là điều dễ dàng, thậm chí dẫn đến những hành động bộc phát đầy nguy hiểm.

Chỉ trong thời gian uống một tách cà phê, Lâm Chúc Nhất đã dễ dàng chiếm được cảm tình của cả nhóm. Dường như đây là chuyện đương nhiên. Vẻ ngoài anh tuấn nhưng không quá phô trương, kiến thức phong phú nhưng không khoe mẽ, tính cách hòa nhã, cử chỉ lại có chút phong thái u buồn kiểu thiếu nữ trong tác phẩm của Kawabata Yasunari. Tuy nhiên, anh vẫn toát lên sự khoáng đạt, với một chút hài hước lạnh lùng trong lời nói. Khi anh muốn tạo thiện cảm, việc này không hề khó. Những người phụ nữ thi thoảng liếc trộm anh bằng ánh mắt đầy tò mò. Những người đàn ông thì cảm thấy anh dễ mến, nhưng không đến mức đáng lo ngại. Sự giản dị của anh dường như trở thành một lợi thế, giống như việc các quý tộc thời Phục hưng thích có vài thường dân trong các buổi gặp gỡ để làm điểm nhấn.

Trong lúc đó, tình trạng của Lâm Chúc Nhất dường như trở nên tệ hơn. Thỉnh thoảng anh cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười. Vương Học Xung hỏi: “Tiểu Lâm à, tôi thấy cậu trông uể oải quá, như sắp ngủ gật ấy. Bình thường cậu làm gì thế?”

Lâm Chúc Nhất đáp: “Nếu tôi nói tôi là thầy bói, các cậu có tin không?”

“Tin chứ, sao lại không tin. Hay cậu bói thử cho chúng tôi đi.”

“Có khi không chính xác đâu, mọi người đừng cười tôi nhé.”

“Nếu không chính xác thì cậu bao bữa này.”

“Ưu tiên các quý cô trước. Hai cô muốn xem gì nào?” Lâm Chúc Nhất mỉm cười, quay sang Hứa Thiên Thiên, hỏi ngày sinh âm lịch và dương lịch của cô, sau đó gật đầu ra vẻ huyền bí: “Tính cách của cô rất cởi mở, bề ngoài có vẻ không quan tâm nhiều thứ, nhưng thực ra nội tâm rất nhạy cảm. Cô cần một người hiểu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhà cô có một em trai, nhỏ hơn cô khoảng bảy tám tuổi. Cô nên nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn. Thú cưng hiện tại của cô rất hợp với mệnh của cô.”

Hứa Thiên Thiên tròn mắt kinh ngạc: “Giỏi quá, chỉ nhìn ngày sinh mà đoán được nhiều như vậy!”

Tất cả chỉ là kỹ thuật nói chuyện và suy luận đơn giản. Những mô tả về tính cách đều mơ hồ và dễ áp dụng cho bất kỳ ai. Về thú cưng, Lâm Chúc Nhất chỉ cần nhìn thấy lông trắng dính trên ống quần của cô. Còn về em trai, anh đã thoáng thấy cô nhắn tin qua điện thoại khi nãy.

Giang Hải Toàn nói: “Chuyện này chẳng là gì cả. Có khi Lục Trà Vân đã mách cậu trước để gian lận. Phải nói những chuyện mà không ai biết mới hay. Nào, thử nói về tôi đi. Tôi sinh ngày 13 tháng 8. Đừng nói về tính cách hay gia đình gì hết, mấy cái đó ai cũng biết rồi.”

Lâm Chúc Nhất hỏi lại: “Thật sự muốn tôi nói sao?”

“Nói đi, có gì đâu. Tôi chẳng có gì phải giấu cả, ở đây đều là bạn bè.”

Lâm Chúc Nhất nhẹ nhàng nói: “Ồ, vậy anh đã kết hôn rồi.”

Lâm Chúc Nhất rất giỏi tra cứu thông tin cá nhân, mà điều tra bạn của Lục Trà Vân thì chẳng cần đến kỹ năng hacker phức tạp. Lục Trà Vân có một tài khoản Instagram dùng để đăng những bức ảnh hoa lá yên bình. Khi ra nước ngoài, tài khoản này thường xuyên được một vài người nhấn “thích.” Lần theo những tài khoản đó, anh tra được địa chỉ email đăng ký của họ. Từ email này, anh truy tìm các tài khoản trên những nền tảng mạng xã hội khác, từ đó nắm được thông tin cơ bản về những người này.

Hơn nữa, ảnh chụp từ điện thoại nếu không tắt chức năng định vị sẽ lưu lại thông tin tọa độ. Chỉ cần dùng Google Maps có thể tìm ra chính xác tầng và địa chỉ. Giang Hải Toàn lại là người lười biếng, tất cả tài khoản đều dùng chung một email, vì vậy Lâm Chúc Nhất dễ dàng tìm được tài khoản Twitter và Weibo của anh ta. Trên Twitter, anh ta là một chàng trai độc thân vui tính. Nhưng trên Weibo, anh ta và một tài khoản khác xưng hô “chồng” - “vợ,“ thậm chí đăng ảnh tay đan tay với nhẫn cưới, định vị tại cùng một biệt thự. Từ đó suy ra Giang Hải Toàn đã kết hôn là điều hiển nhiên. Thậm chí anh còn biết được ngày kỷ niệm của họ là 3 tháng 6.

Tưởng rằng người chịu đả kích lớn nhất là Hứa Thiên Thiên, không ngờ người bất ngờ đứng dậy rời khỏi bàn lại là Thẩm Tử Hân. Vương Học Xung sững sờ, không nói nên lời: “Giờ làm sao đây? Có nên đi theo không?”

Giang Hải Toàn mất bình tĩnh, quát thẳng vào mặt Lâm Chúc Nhất: “Tôi thấy cái mặt bầm dập của cậu chắc là do nói năng linh tinh nên bị người ta đấm đúng không!”

Lâm Chúc Nhất cúi đầu, chỉ mỉm cười không nói. Những người còn lại thấy phản ứng này, liền hiểu rằng lời anh nói không phải bịa đặt, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo. Lục Trà Vân nhanh chóng giải vây: “Anh ấy chỉ bị ngã, đầu đập vào đâu đó thôi. Tôi vẫn thấy hơi lo, định lát nữa đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Chúng tôi xin phép đi trước.”

Trước khi rời đi, Vương Học Xung nói: “Chuyện đã thành ra thế này, lần sau cậu đừng đến nữa, hơi khó xử.”

Lâm Chúc Nhất quay đầu, mỉm cười: “Đừng lo, tôi sẽ không đến đâu. Nhìn bộ dạng này của tôi, cậu nghĩ tôi muốn thân thiết với các cậu sao?”

Vừa đến bãi xe, Lâm Chúc Nhất đã cảm thấy chân mình yếu dần, suýt nữa ngã quỵ. Lục Trà Vân thở hổn hển, cố gắng dìu anh vào xe, nói: “Cậu thật sự rất kỳ lạ, dường như rất thích làm kẻ xấu. Cậu vừa giúp họ một tay, nhưng giờ ai cũng nghĩ cậu là kẻ phá hoại bầu không khí. Tôi vốn định để họ đấu nhau kịch liệt hơn, kết quả tất cả đều nghĩ tôi là người bạn đáng tin cậy. Có lẽ cậu không nhận ra, Thẩm Tử Hân đang mang thai, hôm nay cô ấy là người duy nhất uống sữa.”

Lâm Chúc Nhất lẩm bẩm: “Thảo nào cô ấy cứ ăn suốt.”

“Vài tháng nữa, nếu không thể phá thai, chuyện này chắc chắn sẽ trở nên rắc rối. bố của những người này đều là những nhân vật có tiếng tăm.”

“Ừm, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi đang nghĩ, tình trạng của tôi không giống chấn động não, mà giống như cô đã bỏ thuốc vào nước tôi uống.”

“Đúng vậy.” Lục Trà Vân nhẹ nhàng đáp: “Nước hay nước trái cây cũng đều có liều lượng lớn thuốc ngủ.”

Lâm Chúc Nhất cố vùng vẫy muốn xuống xe, nhưng Lục Trà Vân đã nhanh tay khóa cửa trước. Cô mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, tôi rất chu đáo. Chuyện của Hồ Nghị, tôi sẽ khiến hắn trả giá gấp bội. Còn bây giờ, tôi muốn chúc cậu phát điên vui vẻ trước.”