Trần Lạc nhìn thiếu nữ đang cản đường, trên mặt gạt ra nụ cười méo xẹo, nói: “Chào học tỷ Isabella, thật trùng hợp há. . .”

Isabella nhìn hắn, trên mặt biểu lộ hơi tức giận càng nhiều hơn chính là không phục, cắn răng nói: “Không thể tưởng tượng được cậu chính là Blair mà cô Britney nói tới. . .”

Đối với Cô Britney nói tới vị niên đệ năm thứ hai có thiên phú toán học cao siêu này, nàng đã sớm muốn quen biết.

Đương nhiên, lúc đó ý nghĩ này chỉ tương đối xuất hiện trong lòng nàng, có thể liên tục mấy ngày, mỗi lần nàng đi tới lớp học của hắn, hắn đều “Trùng hợp” không tại, một lần hai lần là trùng hợp, ròng rã mười lần thì ắt hẳn là hắn đang cố ý tránh né nàng.

Sau khi Isabella điều tra mới biết được thì ra Blair mà Cô Britney nói tới, chính là đồ vô lễ ngày đó đụng phải nàng hai lần, ma pháp phế vật nổi danh khắp học viện Thánh Donas.

Đương nhiên, hiện tại đã không phải.

Mấy ngày trước đó, sau khi chuyện trên lớp thực hành truyền đi, Blair liền được xưng là nam nhân nhanh nhất toàn bộ năm thứ hai trên việc thi triển tốc độ và ổn định của Hỏa Cầu Thuật, ngay cả phần đông học sinh năm thứ ba cũng không sánh bằng hắn.

Song, sau khi biết được thân phận của Blair, mặc kệ hắn là thiên tài toán học hay thiên tài ma pháp đều không phải chuyện mà Isabella quan tâm.

Đồ vô lễ này, thế mà lúc nàng đọc thần chú ma pháp bụm miệng nàng lại, thông qua phương thức như thế để đánh gãy một vị Ma Pháp làm phép ------ đây là việc người nên làm sao?

Đối với một thục nữ tới nói, đây cũng là sự nhục nhã không cách nào tha thứ được.

Nghĩ tới đây, trong lồng ngực nàng thật vất vả mới dập tắt lửa giận, lại cháy bùng lên lần nữa.

Trần Lạc thấy Isabella thường thường bộ ngực bắt đầu chập trùng, một lần nữa hắn rất lo lắng nàng triệu hồi ra một hỏa cầu, nơi xa một bóng người xinh đẹp xuất hiện, rốt cục để hắn thấy hi vọng ánh rạng đông.

“Cô Britney!” Trần Lạc xa xa lên tiếng chào hỏi với cô Britney.

“Là Blair hả, cô đang muốn tìm em nè.” Cô Britney tăng tốc bước chân đi tới, trên mặt tươi cười, nói: “Có chuyện này cô phải nói cho em biết.”

Isabella thấy cô Britney, tạm thời lại ép lửa giận trong lồng ngực xuống.

Trần Lạc đối với Cô Britney vô cùng hảo cảm, không chỉ là bởi vì quan hệ với Blair, trên người nàng, Trần Lạc còn thấy được đối với toán học chấp nhất.

Cô Britney ngượng ngùng thông báo: “Về chuyện em nói, nếu như có một dãy số gồm hai số trở lên liên tiếp nhau, mỗi số cùng nó và số liền kề nó sai khác nhau bằng một hằng số, như vậy thực phép cộng bọn chúng nhưng thật ra có thể dùng một công thức đơn giản để khái quát, cô đã tìm được công thức này, đồng thời còn viết một bài luận văn nữa. Bài viết của cô mới vừa được học báo chọn trúng. Bởi vì bài luận văn xuất hiện là nhờ em gợi ý, cho nên bài viết này là do chúng ta cùng nhau kí tên.”

Nguyên nhân nàng ngượng ngùng thì ra bài luận này là nhờ Blair gợi ý, Blair hiển nhiên đã phát hiện quy luật này, rất nhanh sẽ có thể tìm ra công thức, nàng làm như thế giống như đánh cắp thành quả nghiên cứu của học sinh mình.

Isabella khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm lên, ngạc nhiên nhìn cô Britney, nàng là học sinh của cô Britney, đương nhiên biết cùng kí tên có ý gì.

Mặc dù công thức này không tính là phát hiện ghê gớm nhưng tư duy lại hết sức tinh diệu, có ý nghĩa khai sáng. Có thể đoán được, nó thậm chí sẽ xuất hiện trên sách giáo khoa sau này. Nói cách khác, rất có thể, trên sách giáo khoa sau này sẽ xuất hiện công thức Britney - Blair. . .

Mà từ nay về sau, vương quốc Lorrain, thậm chí đại lục Thần Ân, tất cả người mới học toán đều tách không ra tên Blair.

Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ê ẩm.

Đối với Trần Lạc tới nói, kí tên hay không, căn bản không quan trọng, hắn quan tâm chỉ có ma pháp, cho hắn một cái kí tên luận văn không có cái gì dùng còn không bằng bây giờ cho hắn một ít đồng bạc.

Thi triển ma pháp là một việc rất hao tổn tinh thần và thể lực, mỗi ngày hai ổ bánh mì, căn bản Trần Lạc ăn không đủ no, với sự tích súc ít đến thương cảm của Blair, ngay cả nửa tháng đều chèo chống không nổi, Vấn đề khó khăn lớn nhất từ khi hắn đi vào thế giới này lại là nhét đầy bao tử.

Cô Britney giống như nghĩ tới điều gì đó, đưa cho hắn một cái túi có thêu hoa nho nhỏ, nói: “Đây là 50 đồng bạc, là phần thưởng của Hiệp Hội Toán Học, cô nghĩ nó hẳn là thuộc về em. . .”

Thù lao Trần Lạc làm tạp công tại thư viện là bao ăn bao ở, một tháng hai đồng bạc, 50 đồng bạc, hắn cần kiếm trong hai năm lẻ một tháng.

Khó trách Britney nói, trên thế giới này học giả và Ma Pháp sư đều được người người tôn trọng, không chỉ có tôn trọng, còn kiếm rất nhiều tiền.

Có 50 đồng bạc này, trong một đoạn thời gian rất dài, hắn cũng không cần lo lắng về vấn đề đói bụng.

Trần Lạc đương nhiên sẽ không đần độn cự tuyệt, một bàn tay vươn về phía túi tiền kia, khách khí nói: “Này làm sao cũng thấy xấu hổ, trong này ít nhất có một nửa công lao là của cô. . .”

“Cũng tốt, vậy cô liền lấy đi một nửa nha.” Cô Britney thu hồi túi tiền, từ đó lấy đi một nửa đồng bạc, một lần nữa lại đưa phần còn lại cho Trần Lạc.

“. . .”

Bởi vì một lời khách sáo của hắn, 50 đồng bạc thiếu mất một nửa, Trần Lạc hận không thể quất mình một bạt tay.

Có điều nhìn cô Britney cũng không phải người giàu có, Trần Lạc cũng không còn so đo nữa. Nếu như không có nàng, Trần Lạc tự mình viết luận văn, chắc chắn không thể nào được hiệp hội Toán Học coi trọng, rất có thể đưa không đến trong tay người thẩm tra bản thảo..

Dù vậy, Trần Lạc vẫn còn hơi đau lòng 25 đồng bạc kia, hắn nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên nói: “Em gần nhất đang nghĩ, nếu như một dãy số thỏa mãn điều kiện kể từ số hạng thứ hai, mỗi số hạng đều là tích của số hạng đứng ngay trước nó với một hằng số, như vậy một bọn chúng có phải cũng cùng một loại giống đề toán trước hay không, có thể dùng một công thức chung nào để khái quát không?

Công thức tính tổng cấp số cộng đã có, cấp số nhân tự nhiên cũng không thể bỏ qua, dù sao đây cũng là 50 đồng bạc. . .

Cô Britney bỗng nhiên nhìn về phía hắn, hỏi: “Em nói là Câu Đố Laus?”

“? ? ? ?” Isabella mờ mịt: “Cái gì câu đố?”

Mấy ngày nay Trần Lạc ngâm mình ở thư viện, gần như xem hết lịch sử về Ma Pháp, toán học và khoa học, nghe vậy thì gật đầu: “Đúng thế.”

Những ngày này, Trần Lạc kinh dị phát hiện, quy luật toán học phát triển tựa hồ là thống nhất, bất kể là một thế giới khác Câu Đố Amherst ở Ai Cập cổ đại , “Xuất Môn Vọng Cửu Đê” trong « Tôn Tử Toán Kinh » ở Trung Quốc cổ đại hay “Câu Đố Laus ở thế giới này, đều là đề toán cấp số nhân.

Câu Đố Laus miêu tả như sau: Laus có bảy người vợ, mỗi người vợ có bảy cái túi, mỗi cái túi chứa bảy con mèo, mỗi con mèo mẹ có bảy bé mèo con, hỏi vợ của Laus có bao nhiêu cái túi, bao nhiêu mèo mẹ, bao nhiêu mèo con. . .

Bài toán này nhìn sơ thì hơi nhàm chán, không có người sẽ bỏ chung những vật này vào cùng một chỗ, so với những đồ vật không muốn làm này, mọi người khả năng quan tâm hơn là thận của Laus có tốt hay không. Nhưng nếu như đưa nó xem như một đề toán học thuần túy mà nói, vẫn có rất nhiều nghiên cứu cần thiết.

Là một bài toán về cấp số nhân, số hạng trong Câu Đố Laus cũng không nhiều lắm, từng hạng một tính theo cấp số cộng cũng có thể đạt được đáp án nhưng nếu có mười hạng, 20 hạng, 50 hạng thì sao?

Nếu như có một công thức có thể khái quát những phép cộng trong quy luật này, đây cũng là một phát hiện quan trọng trong giới toán học.

So với cấp số cộng khác biệt , cấp số nhân kỳ thật xuất hiện sớm hơn, mà lại tương ứng Câu Đố Laus nổi tiếng, nếu như có thể dùng một công thức đơn giản giải đáp Câu Đố Laus ------ hiệp hội Toán Học không ban thưởng 100 đồng bạc cũng có chút không thể nào nói đi?

Cô Britney gặng hỏi: “Em nói là em có thể sử dụng một công thức khái quát phép tính như Câu Đố Laus sao?”

Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Chỉ là có một chút bước đầu tiến triển.”

Cô Britney kích động nắm chặt cổ tay của hắn, nói: “Đi vô trong phòng cô rồi nói!”

Nhìn cô Britney lôi sền sệt Trần Lạc về phía ký túc xá giáo viên, Isabella bị xem nhẹ tại chỗ, nàng dậm chân một cái cũng nhanh chóng bước đi theo.

. . .

Công thức tính tổng cấp số nhân suy luận cực kỳ đơn giản, nhưng ở cận đại trước đó, bất kể là sự phát triển của toán học hay khoa học đều cực kỳ chậm chạp. Huống chi lại ở thế giới này càng thêm chú trọng ma pháp hơn, ở trong mắt Trần Lạc, toán học và khoa học tự nhiên ngay cả giai đoạn nảy sinh đều không được gọi.

Cô Britney có năng khiếu về toán học rất tốt, Trần Lạc chỉ cần hơi gợi ý một chút, nàng liền cầm lấy bút lông chim viết ngoay ngoáy quá trình suy luận ở trên giấy.

Nhìn nàng suy luận ra công thức, Britney thử đưa vào mấy bài toán tương tự với Câu Đố Laus, cũng cho ra đáp án y hệt nàng dùng phép cộng từng bước từng bước tăng theo cấp số cộng.

“Đơn giản không thể tưởng tượng nổi, Câu Đố Laus đã bị chúng ta phá giải.” Trong đối mắt xinh đẹp của cô Britney lóe ra tia sáng lấp lánh, nàng nhìn Trần Lạc, tán thán: “Blair, thiên phú toán học của em không ai có thể sánh kịp, em thật không nguyện ý cùng nghiên cứu toán học với cô sao?”

“Ọt. . .”

Trần Lạc còn không trả lời, bụng của hắn lại réo lên đáp trả.

Tiết cuối cùng buổi sáng nay chính là môn lích sử, hiện tại đã là thời gian ăn cơm.

“Cô suýt nữa quên béng mất, các em còn chưa ăn cơm.” Cô Britney cuống quít chạy vào phòng bếp, lấy ra hai mẩu bánh ngọt đưa cho Trần Lạc và Isabella, nói: “Các em ăn trước ít đồ đi, cô lại suy tính mấy lần. . .”

Trần Lạc nhận lấy bánh ngọt, nhanh chóng nhồm nhoàm ăn sạch, đây là thức ăn ngon nhất hắn được ăn trong mấy ngày nay.

Isabella nhìn cô Britney say sưa trong toán học, biết đây cũng là một phát hiện không tầm thường. Nàng đã dự liệu được, không lâu sau đó, có thể sẽ có một công thức “Britney - Blair” mới toanh được ra mắt.

Vốn dĩ lòng háo thắng còn thúc đẩy nàng và Blair so một lần, hiện tại còn thế nào so?

Nàng cắn chiếc bánh ngọt trên tay một cái, chỉ cảm thấy món điểm tâm ngọt trước kia ưa thích nhất, bỗng nhiên liền không có ngọt như vậy. . .