Trần Lạc hướng mắt về cô gái đó, nàng mặc một chiếc váy dài, áo choàng phủ kín thân thể, mái tóc đen nổi bật. Hắn lẩm bẩm: “Taisia...” Hắn từng có một loại cảm giác quen thuộc khi đứng dưới bức tượng nữ thần trong Hắc Ám sâm lâm. Giờ thì hắn đã rõ vì sao lại có cảm giác đó, nó chính là bắt nguồn từ Tasia. Trần Lạc có chút khó có thể tin được. Tasia là một người bạn rất thân của hắn. Nàng có mái tóc và đôi mắt cùng với hắn, vì lẽ đó, trong lòng của Trần Lạc luôn có một loại tình cảm đặc biệt cho nàng. Trên thế giới này, không có bất cứ người nào có mái tóc và màu mắt giống bọn họ. Nàng là công chúa của vương quốc Gaya, là thành viên cốt cán của phái Ngân Hà, vì sao lại là nữ thần Hắc Ám chứ? Cô gái tóc đen đi tới từng bước một, các Vu Sư nhao nhao quỳ lạy, đương nhiên cũng có ngoại lệ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương