“. . .”

Trong con người màu xanh lam của thiếu nữ hiện ra kinh ngạc, nàng không nghĩ tới cái đồ vô lễ này chuyển biến thái độ nhanh như vậy, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Phốc. . .

Bởi vì tâm thần phân tán, hỏa cầu lơ lửng trong lòng bàn tay nàng lắc lư mấy lần rồi hoàn toàn chôn vùi, mà ngay khi đôi môi thật mỏng của nàng giật giật, nàng đang định muốn nói điều gì đó thì cái đồ vô lễ vừa rồi đã không thấy đâu.

“Người nào thế. . .” Nàng nhìn về phía người kia biến mất, nàng nhíu mày vuốt vuốt trán còn hơi âm ỉ đau, quay người đi vào khu lớp học sau lưng.

Nơi hẻo lánh đằng sau lớp học.

Trần Lạc đứng dựa lưng vào tường, trong đầu hiện ra cảnh tượng hỏa cầu từ hư không xuất hiện trong tay thiếu nữ vừa rồi, đến bây giờ hắn vẫn khó tiếp nhận sự thật.

Tựa như hắn không tiếp nhận được sau một giấc ngủ thì xuất hiện ở địa phương không hiểu thấu này.

Vỏn vẹn mười mấy phút, thế giới quan của hắn đã bị hai lần trùng kích to lớn, đầu óc cứ ong ong trương trướng làm cho đầu của hắn giống như muốn vỡ toạt ra.

Oanh!

Trong một khoảnh khắc, Trần Lạc cảm thấy đầu mình tựa như có đồ vật gì nổ tung, theo đó là một lượng tin tức khổng lồ tràn vào đầu hắn.

“Blair, vương quốc Lorrain, thành Yapool, học viện Thánh Donas, quý tộc sa sút, tạp công, khoa học, ma pháp, phế vật về ma pháp, cô Britney, bộ ngực vĩ đại, đùi trắng như tuyết. . .”

Khi tư duy bắt đầu vượt khỏi khống chế trượt xuống vực sâu thẳm nào đó, Trần Lạc ngừng lại để chỉnh lý thông tin bởi vì hắn đã hiểu được điều hắn muốn biết.

Bao gồm vì sao người khác gọi hắn là “Blair”, vì sao thiếu nữ mắt xanh kia có thể biến ra hỏa cầu từ trong lòng bàn tay. . .

Mặc dù hắn không biết nguyên nhân xảy ra việc này nhưng linh hồn của hắn dường như đã chiếm cứ thân thể của thiếu niên mười 16 tuổi tên là Blair này, mà hiện tại bộ thân thể này hoàn toàn giống y như đúc thời kỳ thiếu niên của hắn.

Đây là đoạt xá hay trao đổi linh hồn?

Nếu như trường hợp trước, chỉ sợ học sinh trong lớp học sẽ bị dọa gần chết, nếu như đằng sau, Trần Lạc rất ngạc nhiên, trong tiết học toán học của lớp 12 ban 7 ở Địa Cầu quen thuộc của hắn, thiếu niên tên là Blair có thể nghi ngờ và sợ hãi giống hắn hay không.

Nhưng những việc này đối với hắn hiện tại mà nói đều không quan trọng.

Với hắn mà nói việc quan trọng nhất chính là làm sao sinh sống ở nơi rõ ràng không phải là Địa Cầu này hoặc tìm kiếm biện pháp trở về, dù sao trong cái thế giới một lời không hợp liền triệu hồi hỏa cầu, với hắn mà nói thế giới này quá nguy hiểm.

Tuy nói Trần Lạc đối với ma pháp cũng rất tò mò nhưng theo tin tức trong trí nhớ của hắn cho thấy, chủ nhân của thân thể này là một tên phế vật về ma pháp từ đầu đến đuôi, ở học viện học tập hơn một năm, ngay cả ma pháp cơ bản nhất là Hỏa Cầu Thuật đều không học được, người kiểu này ở trong học viện cũng không ít, bởi vì trên thế giới cũng không phải tất cả mọi người đều có thiên phú về ma pháp, mà bất kể là học viện hay ở nơi khác, ma pháp cũng không có nghĩa là toàn bộ.

Ở học viện Thánh Donas, ma pháp, toán học, lịch sử, triết học đều là khoa học, cũng chỉ là một môn học phổ thông mà thôi, không thể trở thành Ma Pháp sư, còn có thể trở thành một vị học giả. Ở vương quốc này học giả giống như Ma Pháp sư đều được mọi người tôn kính.

Đương nhiên, đối với học sinh muốn tiến vào trường học có đẳng cấp cao hơn mà nói thì không thể học quá mức lệch tủ, kiểu người giống như Blair đối với ma pháp không có chút thiên phú nào thì lúc thi môn ma pháp vĩnh viễn không có khả năng đạt tiêu chuẩn, học viện Thánh Donas chính là điểm đến cuối cùng của bọn hắn.

Dù vậy, đối với phần lớn người mà nói, có thể học tập ở học viện Thánh Donas cũng là một vinh quang to lớn. Nếu như Blair không có thân phận quý tộc thì cơ hội tiến vào học viện Thánh Donas để học tập đều không có.

Tuy nhiên, nói là quý tộc, kỳ thật hắn đã sắp sửa mất đi vinh quang cuối cùng của quý tộc, từ khi cha của hắn, một vị nam tước bỏ mình trên chiến truờng, Blair dựa vào tiền trợ cấp yếu ớt của vương quốc đã không thể duy trì sinh hoạt hằng ngày, chỉ có thể ở thư viện làm một chút tạp công mới có thể miễn cưỡng cam đoan bản thân sẽ không chết đói.

Đây chính là tất cả tin tức Trần Lạc biết được từ trong trí nhớ của Blair.

Trần Lạc thở dài, mặc kệ bởi vì duyên cớ gì dẫn hắn đến nơi này, trước mắt mà nói, tình cảnh của hắn cũng không khá khẩm cho lắm.

Phía khu lớp học truyền đến tiếng chuông lần nữa, Trần Lạc vỗ vỗ bụi đất bám sau lưng, hắn xoay người đi về bên đó.

Từ trong trí nhớ của Blair hắn biết được, môn học cuối cùng mỗi buổi sáng là tiết ma pháp, môn học này là cơn ác mộng đối với Blair, nhưng giờ thì Blair là Trần Lạc nên hắn cảm thấy hứng thú nhất.

Ai mà chẳng qua thời kỳ chuunibyou, Trần Lạc cũng từng thử cưỡi cây chổi coi có bay lên trời được hay không, loại lực lượng huyền bí này là mộng tưởng mà vô số thiếu niên đã từng si mê qua.

Lúc Trần Lạc trở lại phòng học, không có gì bất ngờ lại rước lấy một trận cười vang, hắn trở lại vị trí ngồi của mình, thiếu niên lốm đốm tàn nhang trên mặt nhìn hắn rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Blair, cô Britney kêu cậu đi tìm cổ sau khi tan học đó.”

Trần Lạc gật đầu, đáp lại: “Tớ đã biết, cám ơn cậu, Toby.”

Sau khi tiếp nhận ký ức của Blair, hắn cũng tuỳ tiện thành thạo ngôn ngữ và chữ viết ở nơi này, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái tựa như đây là hắn bẩm sinh biết vậy.

Toby là bạn ngồi cùng bàn với Blair, cũng là người bạn duy nhất của hắn. Blair bị tất cả mọi người xem thường, ngoại trừ do thành tích học tập không tốt của hắn, một nguyên nhân khác là vì màu tóc và màu mắt của hắn không giống bình thường. Ở học viện Thánh Donas thậm chí thành Yapool, mặc dù màu tóc và màu mắt của mọi người không hẳn giống hệt nhau, nhưng mắt đen tóc đen chỉ có một mình Blair mà thôi.

Mà Toby bởi vì cơ thể tròn vo và là con của một thương nhân nên hắn cũng không ít bị những người khác đùa cợt.

Đều bị người khác xem thường, cũng dễ hiểu vì sao hai người trở thành bạn bè không tệ.

. . .

“Các trò đều biết, trên thế giới có bốn loại nguyên tố, tất cả ma pháp đều căn cứ vào bốn loại nguyên tố này. . .” Thầy giáo dạy tiết ma pháp là một ông lão già chát với cái đầu hói xọi, ổng đứng trên bục giảng, giọng lè nhè, các học sinh phía dưới đều gật gù buồn ngủ.

Trần Lạc biết so với toán học, lịch sử thì ma pháp là ngành học cao cấp hơn nhiều, cho dù là con em quý tộc ở độ tuổi này, thời gian tiếp xúc ma pháp cũng không lâu, những nguyên lý và thực hành ma pháp tối nghĩa kia đối với những cô cậu này mà nói là một chuyện rất khó có thể hiểu rõ.

Dựa vào lý luận trên sách ma pháp, trên thế giới này ma pháp có bốn hệ chính, theo thứ tự là “Thổ” “Hỏa” “Phong” “Thủy”, tương ứng với bốn loại nguyên tố, Ma Pháp sư thông qua thần chú và kết ấn, lợi dụng lực lượng tinh thần điều động nguyên tố phóng xuất ra các loại ma pháp.

Từ trong trí nhớ của Blair, Trần Lạc hiểu rõ trên thế giới này, ma pháp cũng đã dung nhập vào cuộc sống của mọi người từ rất sớm, đối với ma pháp bọn họ nhìn riết rồi cũng quen, coi ma pháp cũng cùng cấp với khoa học.

Nơi này dùng từ “Cùng cấp” miêu tả dường như cũng không chính xác lắm bởi vì ở thế giới này, trong suy nghĩ của mọi người ma pháp chính là quy luật tự nhiên, ma pháp chính là khoa học.

Đối với Trần Lạc đã được giáo dục từ nhỏ, ở chỗ này nhận lấy trùng kích rất lớn, thậm chí hắn hơi hoài nghi bản thân mình có phải không biết rõ về vũ trụ hay không, dù sao cùng một vũ trụ thì quy luật khoa học bình thường sẽ không thay đổi, mà lý luận về các loại nguyên tố “Thổ” “Hỏa” “Phong” “Thủy” đã bị các nhà khoa học đẩy ngã ở thời cận đại từ rất sớm. Đầu tiên hắn nghĩ đến chính là nơi này đã không phải là vũ trụ hắn từng ở nên mới có được quy luật khoa học khác biệt, cũng chỉ có kiểu này mới có thể giải thích sự tồn tại của ma pháp nguyên tố. . .

Nói như vậy, vũ trụ song song cũng không phải là suy đoán suông?

Ròng rã một tiết học, Trần Lạc đều rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân và vượt qua hoài nghi đó, thế giới quan của hắn bị lão già trên bục giảng phá hủy, lại thành lập lần nữa, sau đó lại phá hủy, xây lại lập. . .

Dù đã tan học hồi lâu, phong bạo trong đầu Trần Lạc còn chưa dừng lại, hắn ngồi ỳ tại chỗ, hai mắt vô thần, sắc mặt ngốc trệ.

Toby đối với vẻ mặt này của Blair cũng không lạ lẫm mấy, bởi lẽ không có thiên phú nên mỗi tiết ma pháp đối với Blair mà nói, đều là một loại dày vò.

Nếu như hắn không thể trong vòng một năm thành thạo một loại ma pháp cơ bản thì phải rời khỏi học viện Thánh Donas.

Mà việc rời đi học viện, mất đi tạp công ở thư việc, ngay cả nhét đầy cái bao tử hắn đều không thể làm được.

Toby đứng người lên, thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trần Lạc, an ủi: “Blair, coi như cậu không có thiên phú ma pháp, không thể tốt nghiệp cũng không sao hết, đến lúc đó cậu đi theo tớ làm việc ở trang viên của cha mình, chỉ cần tớ có một cái bánh bao thì cậu sẽ có nửa cái. . .”

Lúc hắn đi ra phòng học, cuối cùng vẫn nhìn Trần Lạc một chút rồi nhắc nhở: “Blair, cậu nhớ kỹ đi tìm cô Britney, nếu như cậu không đi thì tan học cổ nhất định sẽ dùng tấm ván gỗ quất vào mông của cậu. . .”

Sau khi Toby rời đi, trong phòng học cũng chỉ còn lại một mình Trần Lạc ngồi thừ ra đó.

Hắn thấy thiếu nữ kia thả ra hỏa cầu, đã trải qua tiết ma pháp một đường phá vỡ tam quan, thế giới quan của Trần Lạc đã thành lập một lần nữa, trong lúc nhất thời tâm tình cũng khó có thể bình phục.

Có thể từ hư không triệu hồi ra hỏa cầu, ngẫm lại chính là một việc rất ngầu lòi.

Cho dù Trần Lạc đã qua cái tuổi chuunibyou , đã rất nhiều năm không mơ thấy giấc mơ hoang đường này. Nhưng ở thế giới kỳ quái này, giấc mộng này cũng không phải xa vời không thể chạm như vậy

Đáng tiếc Blair không có thiên phú ma pháp một chút nào. . .

Trần Lạc thở dài, lật sách giáo khoa ma pháp nhìn một chút, trên đó có hướng dẫn kết ấn, thần chú và phương pháp câu thông Hỏa nguyên tố, hắn thầm thì: “Hỏa nguyên tố rời rạc trên thế gian, xin nghe ta triệu hồi, giáng lâm nơi đây. . . Hỏa Cầu Thuật!”

Bành!

Sau một tiếng rất nhỏ vang lên, trong con ngươi đen nhánh của Trần Lạc phản chiếu một ngọn lửa màu đỏ.