Isabella trợn mắt nhìn Trần Lạc một chút, từ bên hông kéo xuống một túi tiền màu trắng thêu đóa hoa bên trên, nàng tiện tay ném cho hắn, nói: “Không cần đếm, vừa vặn 10 đồng vàng.”

Trần Lạc đếm lại tiền trong túi, mặc dù trên mặt không có biểu hiện ra điều gì, nhưng trong bụng đã sớm nở hoa.

Lần này thật là một ngày phất nhanh.

Có số tiền này, hắn có thể tiếp xúc đến tri thức ma pháp cao cấp hơn tại hiệp hội Ma Pháp, việc đánh cược với Isabella xem như giải quyết tình hình khẩn cấp của hắn.

Thua 10 đồng vàng bởi Trần Lạc, Isabella dường như một chút cũng chẳng thèm để ý, nàng nhìn về xa xăm, lẩm bẩm: “Về sau thật sự sẽ có định luật Blair - Isabella sao?”

Trần Lạc thu lại túi tiền, nói: “Nếu như chị nguyện ý, chị có thể xếp phía trước.”

Đôi mắt đẹp của Isabella sáng lên, nàng nhìn Trần Lạc, hỏi lại: “Cậu nguyện ý xếp sau tôi sao?”

Mặc dù nội dung của định luật vật rơi là như nhau, nhưng thứ tự chủ thứ lại khác nhau, định luật Blair – Isabella và định luật Isabella – Blair mang ý nghĩa rất khác nhau, mọi người sẽ nhớ kỹ tên thứ nhất nhiều hơn, người đứng sau chỉ làm nền cho người đứng trước mà thôi.

Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nếu như chị nguyện ý trả thêm 10 đồng vàng.”

Isabella hai tay chống nạnh, nhíu mày nhìn Trần Lạc, hỏi: “Blair, nguyên tắc của cậu đâu?”

Mặc dù nàng cũng muốn đặt tên của mình trước Blair, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của mình, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, nào ngờ nàng không nghĩ tới chính là Blair đối với việc này tựa hồ không thèm để ý chút nào.

Hắn chẳng lẽ không biết, đây là đối với bất cứ một vị học giả nào tới nói, đều sẽ không cùng người khác chia xẻ vinh quang sao?

Đổi lại những người khác, Isabella có lẽ sẽ cảm thấy bọn hắn ngấp nghé sắc đẹp của mình, cố ý nịnh nọt mình, nhưng Blair ------ ánh mắt hắn nhìn cô Britney còn chăm chú hơn nhìn nàng.

Trần Lạc đối với tiếng tăm hoặc vinh quang cũng không thèm để ý, đó cũng không phải bởi vì tâm tính hắn mờ nhạt, mà so sánh với nhau, hắn thật cảm thấy tiền thực dụng hơn một chút.

10 đồng vàng, có thể giúp hắn đọc sách không sai biệt lắm ròng rã một năm tại hiệp hội Ma Pháp

Trần Lạc hoàn toàn lạnh nhạt như trước đây, rốt cục để trong lòng Isabella dâng lên nghi hoặc.

Ngay cả chuyện có thể nổi tiếng khắp thế gian, lưu lại tên mình trong lịch sự khoa học hắn đều chẳng thèm để ý, như vậy hắn đến cùng quan tâm cái gì?

Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên đối với người trước mắt nảy sinh tò mò.

Isabella nhìn Trần Lạc, hỏi: “Blair, lý tưởng của cậu là gì?”

Trần Lạc nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: “Thánh Ma Đạo Sư.”

Isabella sửng sốt một chút, sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Cậu, Thánh Ma Đạo Sư ư? Ngay cả vương quốc Lorrain đều không có Thánh Ma Đạo Sư, cậu biết trở thành Thánh Ma Đạo Sư khó khăn cỡ nào không?”

Thánh Ma Đạo Sư tại vương quốc Lorrain thậm chí là đại lục Thần Ân đều là tồn tại trong truyền thuyết, nàng chỉ nghe nói qua danh xưng Thánh Ma Đạo Sư, nhưng xưa nay chưa nghe nói có người nào đạt tới cảnh giới này.

Là một người bị thần bỏ rơi, mộng tưởng của Blair cũng không phải là mộng tưởng, mà là hoang tưởng.

Trần Lạc mỉm cười, liền quay người rời đi.

Đối với Isabella tới nói, khả năng thật sự chỉ là một trò cười, nhưng đối với Trần Lạc tới nói, lại là hy vọng duy nhất.

Không có tranh luận, không có giải thích, nhìn Trần Lạc yên lặng rời đi, nghĩ đến hắn đáp một cách mây trôi nước chảy, nhưng lại không hề giống đùa giỡn, Isabella giật mình tại chỗ. Một hồi lâu, nàng mới lắc đầu, thầm thì: “Thật sự là một tên kỳ quái!”

Mộng tưởng của Trần Lạc, dưới cái nhìn của nàng chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Sau đó nghĩ đến không lâu sau, sẽ có một định luật mới mang tên mình sắp sửa ra mắt, trong lòng nàng lại biến thành đắc ý.

Lúc Trần Lạc trở lại lớp học, Toby vẫn chưa về. Hôm qua hắn quên béng làm bài tập về nhà, nay bị cô Britney phát hiện, phạt hắn ở lại sau khi tan học, đến bây giờ còn chưa được về nhà.

Toby nhìn Trần Lạc tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng đứng lên, nói: “Blair, cậu tới đúng lúc lắm, tớ còn mấy bài toán không biết làm, cậu mau tới đây giúp tớ nhìn xem. . .”

“Ngày mai đi, hiện tại tớ phải đi ra ngoài một chuyến.” Trong túi có tiền vàng, Trần Lạc không kịp chờ đợi muốn đi đến hiệp hội Ma Pháp, hắn bèn sắp xếp gọn gàng sách vở trên bàn học rồi toan rời khỏi học viện.

“Vậy chúng ta cùng nhau đi, vừa vặn tớ cũng muốn về nhà.” Toby nhanh chóng thu thập xong đồ vật, nói: “Đúng rồi, ngày mai tiết thứ hai mới là toán học, tiết thứ nhất là lịch sử, cậu đưa vở toán của cậu cho tớ cọp một chút nhá. . .”

Trần Lạc thuận miệng đáp ứng, hắn và Toby bước ra phòng học, bỗng nhiên bị mấy bóng người ngăn cản lại

Toby nhìn người đứng phía trước nhất, hắn đứng bên cạnh Trần Lạc, nắm chặt lại nắm đấm, lớn tiếng nói: “Baader, tụi mày muốn làm gì, muốn đánh nhau phải không?”

Chặn đầu bọn họ chính là nhóm Baader, mới vài ngày trước gã từng có một lần xung đột với bọn hắn, Trần Lạc từ trong trí nhớ của Blair biết được, Baader là đầu gấu của ban 5 năm thứ hai, trước kia Blair không ít bị hắn khi dễ.

Baader khinh thường nhìn bọn hắn một chút, nói: “Lần này không phải tao tìm bọn mày. . .”

Hắn và đồng bọn tránh ra một con đường bên cạnh, từ đó có người sau lưng đi lên phía trước.

“Học trưởng Fi, Fitch!” Toby nhìn người kia, thân thể run cầm cập, sắc mặt hơi trắng bệch, theo bản năng muốn thối lui, do dự trong chớp mắt, hắn vẫn đứng chung một chỗ với Trần Lạc.

“Ngươi chính là Blair?”

Sắc mặt Trần Lạc lạnh nhạt nhìn người trước mắt, hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

Lông mày của Fitch nhíu lại, thằnng Blair này bình tĩnh và lạnh nhạt ngoài dự liệu của hắn, bởi vì thân phận của hắn, tại toàn bộ học viện Thánh Donas, gần như không có người nào dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.

Sau một khắc, lông mày của Fitch giãn ra, hắn nhìn Trần Lạc, hờ hững cảnh cáo: “Về sau cách Isabella xa một chút, Isabella không phải người như ngươi có thể đụng vào đâu.”

Nói xong câu đó, hắn không thèm nhìn Trần Lạc nữa, quay người tiêu sái rời đi.

Baader ném cho Trần Lạc một ánh mắt đầy hăm dọa, mặc dù trên mặt biểu lộ không cam lòng, nhưng hắn vẫn theo Fitch rời đi.

Sau khi những người này đi hết, Toby tựa vào tường, thở dài một hơi.

Trần Lạc nhìn hắn, hỏi: “Fitch là ai?”

“Ngay cả học trưởng Fitch cậu cũng không biết. . .” Trên mặt Toby hiện hiện ra vẻ không thể tin được, sau đó lại như nhớ tới tới điều gì đó, hắn lắc đầu nói: “Được rồi, trong mắt của cậu ngoại trừ cô Britney, ai cũng không nhìn thấy. . .”

Trần Lạc nhìn về phía người kia rời đi một chút rồi hỏi: “Cậu rất sợ hắn sao?”

“Trong học viện ai không sợ hắn chứ?” Toby than thở một câu, mới nói: “Hắn đến từ gia tộc Howard, gia tộc Howard rất có địa vị tại thành Yapool, Tử Tước Howard càng là nhân vật quan trọng trong “phái Số”, trong học viện có vài giáo viên chính là thành viên của phái Số, học trưởng Fitch là con trai của tử tước Howard, đắc tội hắn, cậu muốn tiếp tục ở học viện Thánh Donas cũng không được nữa.”

Trần Lạc cũng hơi bất đắc dĩ, mặc dù hắn và Isabella đã hòa giải, nhưng còn vài truyền ngôn hiển nhiên là gương vỡ khó lành, ‘Tống Tài đồng nữ’[1] Isabella lập tức lại biến thành hồng nhan họa thủy.

[1] Tống Tài đồng nữ: trinh nữ đưa tiền.

Song, hắn vốn không đánh chủ ý gì lên Isabella cả nên cũng không cần quan tâm Fitch uy hiếp.

Chỉ là hắn nói, không để cho Trần Lạc đụng vào Isabella, thì lại hơi trễ. . .

Toby nhìn Trần Lạc, nghiêm túc nói: “Blair, cậu phải cẩn thận một chút, mấy tháng trước một vị đàn anh khóa trên đắc tội Fitch, không có qua mấy ngày thì bị học viện cho thôi học.”

“Tớ đã biết.” Mặc dù Trần Lạc không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền phức, nhất là hắn mới tới thế giới này, chưa quen cuộc sống nơi đây, vẫn nên điệu thấp một chút tốt hơn, không cần thiết mà nói, hắn cũng không muốn đi đắc tội những người kia, nhưng nếu có ít người đui mù, Trần Lạc cũng không phải dễ bắt nạt.

Hắn nhìn về phía Toby, hỏi: “Cậu biết nơi nào có tiệm may không”

“Biết.” Toby nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Quần áo Blair bị hắn mặc rách bươm, điều này đối với người yêu thích sạch sẽ và chỉnh tề như Trần Lạc tới nói, có chút khó mà chịu đựng được. Trước kia xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, hiện tại hắn mới vừa từ Isabella phát tài một phen, hắn dự định đi tiệm may đo đạt làm vài bộ quần áo mới, thuận tiện đổi luôn một bộ chăn đệm mới tinh. . .

Toby mang Trần Lạc đi tới một nhà may, thợ ở đây nổi tiếng lành nghề, sau khi lấy số đo cơ thể Trần Lạc xong, lại ngồi lên bàn tính toán, hồi lâu hắn mới ngẩng đầu nói: “Năm bộ quần áo, một bộ chăn đệm, tổng cộng là 60 đồng bạc, tiền đặt cọc chỉ cần giao 30 đồng bạc là được.”

Quần áo và chăn đệm được may bằng tơ lụa cao cấp, ở chỗ này cũng coi như có giá cả đắt đỏ xa xỉ, cũng chỉ có quý tộc mới có thể tiêu phí nổi, may thay hôm nay túi tiền của Trần Lạc hơi phình lên một chút, cũng không có đau lòng như vậy.

Hắn móc túi tiền của Isabella từ trong ngực ra, lấy ra một đồng vàng đưa tới.

Toby biết tài chính của Trần Lạc cũng chẳng khá khẩm mấy, đang muốn hỏi hắn nơi nào có nhiều tiền như vậy, đột nhiên liếc thấy túi tiền màu trắng có thêu tơ vàng và đóa hoa trong tay hắn, Toby đứng run người tại chỗ, lẩm bẩm: “Blair, túi tiền này từ đâu tới?”

“Tớ đã từng thấy túi tiền này, đây của chị Isabella . .” Không đợi Trần Lạc trả lời, Toby bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khó có thể tin được nhìn hắn: “Blair, cậu được chị Isabella bao nuôi sao?”