Suốt hai ngày hai đêm không chợp mắt, các ngự y đã kiệt sức. Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng hơn chính là bệnh tình của những người nhiễm không hề thuyên giảm, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng. Trong một góc trại, một lão nhân run rẩy nắm chặt tay ngự y, giọng nói khàn đặc như chiếc lá úa vàng sắp rơi: “Đại nhân, ta… ta sắp chết rồi sao?” Trán ngự y ướt đẫm mồ hôi, đôi mày nhíu chặt, vội trấn an: “Không, không đâu! Hạ quan sẽ cố hết sức!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương