Những gia đinh của Nam gia rất đáng tin cậy, hành động của họ cũng vô cùng nhanh chóng. Nhờ có sự trợ giúp của họ, chẳng mấy chốc, trong thành chết chóc này đã bừng lên ánh lửa. Không ít thi thể mục nát được tập trung lại một chỗ, vì thời gian gấp gáp nên chỉ có thể hỏa táng ngay trên đường phố.

Do số lượng thi thể quá nhiều, không thể dựng được giàn hỏa táng đàng hoàng, tất cả chỉ diễn ra qua loa, thô sơ. Thứ duy nhất còn có thể trông thấy chính là những gương mặt chết không nhắm mắt, đau thương tột cùng…

Có lẽ những bách tính vô tội ấy chết không nhắm mắt, nhưng oán hận của họ lại yếu ớt đến đáng thương, thậm chí ngay cả một tiếng gào thét cũng không có cơ hội cất lên, đã bị ngọn lửa dữ dội kia thiêu rụi hoàn toàn.

Tô Cầm lặng nhìn những ngọn lửa bập bùng, lòng quặn đau tột độ. Nàng không ngờ rằng, lần nữa bước lên con đường hồi cung, lại phải chứng kiến cảnh tượng tàn khốc đến vậy. Những bách tính đáng thương này đều là người bị Thái Thượng Hoàng bỏ rơi. Nếu như trận chiến này họ thua, thì sẽ còn nhiều người hơn nữa phải chịu chung số phận, thi cốt vô tồn!

Nàng cúi xuống nhìn đóa hoa dại vừa hái ven đường trong tay. Những cánh hoa bé nhỏ, yếu ớt tựa như những bách tính đang giãy giụa trong biển lửa. Tô Cầm nhắm mắt, hít sâu một hơi, trịnh trọng gửi nỗi ân hận này vào ngọn lửa đang nhảy múa. Là hoàng hậu của Liên Quốc, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn con dân của mình gặp phải kết cục thê lương này!