Trong mắt Vân Thư ánh lên vài phần kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ trước mặt, nàng hồi lâu mới hoàn hồn. Thật không ngờ, Nam tiểu thư lại có tình cảm với Lam Vân… Nhưng Vân Thư luôn biết rằng giữa Lam Vân và Phó Nhã vốn là lưỡng tình tương duyệt. Xem ra, Nam Phương Viên cũng đã nhận ra điều đó, nếu không thì đã chẳng nói đến chuyện “hồi tâm chuyển ý như vậy. Cô bé này, thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng dũng cảm hơn trước. Vân Thư khẽ cười, ánh mắt dịu dàng lộ ra vài phần tán thưởng: “Được, Thư tỷ sẽ giúp muội chuyển lời. “Thật sao? Gương mặt nhỏ nhắn của Nam Phương Viên thoáng hiện chút e thẹn, nhưng sau đó liền nhẹ nhàng thở phào. “Thật ra… dù huynh ấy không hồi tâm chuyển ý cũng không sao. Đại ca từng nói, duyên phận không thể cưỡng cầu, chỉ cần đã cố gắng thì sẽ không hối hận. Muội không muốn bản thân sau này phải hối tiếc. Muội cũng tin rằng, sau này nhất định sẽ gặp được một nam nhân tốt hơn, chỉ là… muội phải hoàn toàn buông bỏ trước đã. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương