Trong không khí thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, động tác của người đàn ông bất giác khựng lại.

Đôi mắt sâu thẳm như mực chậm rãi rơi vào bức bình phong mỹ lệ, trong mắt Phượng Lăng tràn đầy ôn nhu. Hắn không biết từ bao giờ bản thân lại dễ dàng thỏa mãn đến vậy, chỉ cần yên lặng nhìn bóng lưng của nàng cũng đã thấy vô cùng trân quý. Bởi vì… nàng là nữ tử duy nhất trên thế gian này.

Nhớ lại những ký ức vụn vặt trong quá khứ, hắn bỗng nhiên đứng bên ngoài bình phong thật lâu, đến khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện đã quên mất chuyện mình định làm ban nãy.

Ngay lúc này, Phượng Lăng khẽ cau mày, dường như cảm nhận được điều gì khác thường trong phòng. Từ nãy đến giờ, bên kia bình phong không hề có bất kỳ động tĩnh nào, thậm chí ngay cả tiếng nước cũng không vang lên. Nàng vốn đã yếu ớt, chẳng lẽ…

Tim hắn chợt trầm xuống, không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng tiến lại gần.