Vân Thư chỉ khẽ mỉm cười, hỏi: “Nam tiểu thư cảm thấy cơ thể thế nào rồi?” Cô gái nhỏ lập tức động đậy tay chân, nhờ sự chăm sóc tận tình của Vân Thư, Nam Phương Viên cảm giác bản thân đã khá hơn nhiều. Nhưng… trên mặt nàng lại có một cảm giác lạ lẫm? Nàng không nhịn được đưa tay sờ thử, cảm giác thô ráp dưới đầu ngón tay khiến nàng nhíu mày ngay lập tức. Đây… đây là gì? Những mảng sẹo cứng này từ đâu ra? Nhân lúc Vân Thư quay người, nàng lén lút xuống giường, lảo đảo đi đến bàn trang điểm, cầm lấy chiếc gương bên trên. Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã kinh hãi hét lên, bàn tay run rẩy làm chiếc gương rơi xuống đất vỡ vụn. Trời ơi… vừa rồi trong gương… gương mặt đầy mụn mủ kia là ai… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương