Vân Mục vừa mới đút thuốc cho một bệnh nhân, nhìn thấy hiệu quả rõ ràng từ phản ứng của người bệnh, ông không khỏi cảm thán: “Thư nhi, phương thuốc này của con phối hợp như thế nào vậy? Chỉ trong thời gian ngắn đã giúp độc tố nhanh chóng được bài trừ khỏi cơ thể bọn họ, hiện tại đã có người xuất hiện mụn nhọt rồi.”

Vân Thư bước tới quan sát, quả nhiên giống như lời phụ thân nói, nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ chỉ cần chích vỡ mụn nhọt, rắc thuốc bột, phối hợp với thuốc sắc, sau khi cơn sốt giảm thì sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Vân Mục hít sâu một hơi, gật đầu đầy vui mừng: “Đúng vậy! Cuối cùng cũng kiểm soát được rồi!”

Ánh mắt Vân Thư chợt dừng lại ở nam nhân đang bận rộn phía xa, giọng nói nàng dịu dàng, trong đáy mắt ánh lên chút hồi ức: “Phụ thân, thực ra phương thuốc này là do năm đó Phượng Lăng vì giúp con vượt qua kiếp nạn mà chính mình đã chủ động nhiễm ôn dịch để thử thuốc, liều mạng mạo hiểm mới có được.”

“Cái gì?”