Ở góc vườn, Nam Phương Viên len lén ngó vào trong viện, sau khi xác định Tô Cầm thực sự đã rời đi, nàng mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Thực lòng mà nói, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Khẽ cắn môi đầy bực bội, trong lòng Nam Phương Viên lại không kìm được mà suy nghĩ, nếu những lời vừa rồi bị vị nương nương kia nghe thấy hết, liệu bà ta có đi rêu rao khắp nơi không? Nếu chuyện tối qua để đại ca biết được, chẳng phải nàng sẽ thảm rồi sao… Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy bản thân không có lỗi gì. Dù sao thì kẻ đáng trách là người đàn bà tham hư vinh kia, nếu không phải ả ta phụ bạc đại ca, nàng cũng không đến mức phải làm ra chuyện hoang đường này! Không sai, tất cả những gì nàng làm đều vì lợi ích của Nam gia, ngay cả phụ thân cũng sẽ không trách nàng! Ngay khi Nam Phương Viên đang chìm trong suy tư, Lam Vân sau khi xử lý xong công việc mà Phượng Lăng giao, trở về đúng lúc bắt gặp nàng đang lén lút ở góc vườn. Nhớ lại chuyện tối qua, lòng hắn trầm xuống, rồi không một tiếng động bước tới phía sau nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương