Đôi mắt Nam Phương Viên chớp động, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhưng vào thời khắc này, dù có chết nàng ta cũng không thể thừa nhận. Nàng ta cắn răng, cố giữ vững dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu thư nhà quyền quý. “Bổn tiểu thư chỉ ra ngoài ngắm cảnh, còn những chuyện khác, bổn tiểu thư hoàn toàn không biết!” Lam Vân nhìn chằm chằm nàng ta, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can. “Nếu Nam tiểu thư không biết gì, vậy tại sao lại chạy?” “Ngươi… ngươi đột nhiên đuổi theo, bổn tiểu thư dĩ nhiên phải chạy rồi!” Giọng Nam Phương Viên theo đó mà cao lên vài phần. “Nếu lỡ như đó là thích khách thì sao? Chẳng lẽ bảo bổn tiểu thư đứng yên chịu chết à?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương